Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 164: Lệ Cảnh Thần đi tìm Khương Đồng giải thích, người đi nhà trống (length: 7655)

Trịnh Yến trong điện thoại di động vẫn còn giữ tấm ảnh kia, tấm ảnh hắn cùng người khác chụp chung, gửi cho Lệ Cảnh Thần, nói với Lệ Cảnh Thần, muốn hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm, tùy tiện gặp một người trên đường cái, ngươi biết hắn có phải là tội phạm hay không?
Lệ Cảnh Thần nhìn thấy tấm hình này, hắn cùng người qua đường tùy ý đập, hắn bỗng nhiên hiểu ra cái gì.
"Ngươi cầm tấm hình này đi tìm Khương Đồng rồi?"
"Ta đây không phải sợ ngươi rước họa vào thân sao, nhỡ đâu bị người tung ra, ngươi đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đế Cảnh, vậy mà cùng tội phạm chụp ảnh chung, vậy danh tiếng của ngươi còn cần hay không? Nhỡ đâu lại thêm mắm thêm muối nói ngươi cũng là tội phạm thì sao?"
Lệ Cảnh Thần tùy tiện vứt tấm ảnh chụp lên bàn, ngón tay thon dài uốn lượn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Ta đi đến vị trí ngày hôm nay, ta sợ một tấm hình như vậy? Ta còn muốn lăn lộn trong giới kinh doanh hay không."
Hắn căn bản cũng không coi chuyện này ra gì.
Nhưng Trịnh Yến vẫn nói, tất cả đều là Khương Đồng hại, hắn mà dính líu đến Khương Đồng thì sẽ không có kết cục tốt, không phải sau khi rời khỏi nàng thì hắn mới phát triển tốt như vậy sao? Bởi vì không có Khương Đồng.
"Đủ rồi, ta chỉ hỏi ngươi một câu," Lệ Cảnh Thần hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Trịnh Yến, "Có phải ngươi đã dùng tấm hình này để uy hiếp nàng?"
Ánh mắt Trịnh Yến thoáng né tránh, muốn trốn tránh ánh mắt của Lệ Cảnh Thần, thấy hắn kiên quyết truy hỏi chuyện này, nàng lúc này mới không nhịn được nói, "Là chính nàng muốn rời đi! Không liên quan đến ta."
"Ta hiện tại hỏi ngươi chính là, có phải ngươi đã cầm tấm hình này đi tìm nàng? Ví dụ như nói với nàng, là do nàng hại ta, tất cả là do nàng liên lụy ta, loại đại loại như vậy?"
"... " Trịnh Yến mím môi, thái độ thừa nhận của nàng khiến Lệ Cảnh Thần nhíu mày.
"Tại sao ngươi vẫn còn đi tìm nàng? Ta đã nói chuyện của ta và nàng, ta không muốn ngươi nhúng tay vào. Xét về tình hay về lý ngươi cũng không nên đi tìm nàng, ngươi đã không còn là mẹ chồng nàng nữa."
"Nhưng ta là mẹ của ngươi!"
Trịnh Yến nói, "Ta không biết ai gửi cho ta tấm hình này, đối phương nói muốn phơi bày chuyện của ngươi ra ánh sáng, ta liền có chút sợ, ta sợ chuyện của Trương Hợp này ảnh hưởng đến ngươi, nên ta đã đi tìm Khương Đồng, ta hy vọng nàng rời xa ngươi một chút, ta không muốn ngươi bị nàng liên lụy."
"Nàng chưa từng liên lụy đến ta cái gì."
"Thật sao? Chẳng lẽ ngươi bị nàng liên lụy còn chưa đủ sao?" Trịnh Yến hỏi ngược lại, ánh mắt tràn ngập sự bất mãn với Khương Đồng.
Lệ Cảnh Thần nắm chặt tay, bất lực buông xuống, "Ngươi là mẹ sinh ra ta, nàng là người phụ nữ ta yêu nhất, hai người các ngươi đều là những người quan trọng nhất của ta, tại sao ngươi lại không vừa mắt nàng?"
"Nàng có gì tốt, ta chính là không ưa nàng, ta không thích con dâu như vậy," Trịnh Yến đánh Lệ Cảnh Thần, "Ngươi thật sự là quá mức rồi, ta vất vả lắm mới kéo được ngươi ra khỏi vũng lầy, vậy mà chính ngươi lại nhảy vào. Đến bao giờ thì ngươi mới có thể tỉnh táo lại một chút hả con trai——!"
"… Ta vẫn luôn rất tỉnh táo."
Lệ Cảnh Thần cuối cùng cũng có lý do để đi New Zealand tìm Khương Đồng.
Hỏi Từ Miêu Miêu vị trí cụ thể của Khương Đồng.
Ở New Zealand, một vùng đất rộng lớn, xe đi đến biệt thự của Khương Đồng, hắn từ xa tìm đến Khương Đồng, nhưng người hắn gặp lại là Đổng Á Lan.
Đổng Á Lan nhíu mày, "Tiểu Cảnh? Sao con lại tới đây."
Lệ Cảnh Thần khẽ gật đầu, ánh mắt không thể kiểm soát được mà hướng ra phía sau Đổng Á Lan nhìn quanh, "A di, xin lỗi, con tìm Khương Đồng."
Đổng Á Lan cau mày, lãnh đạm nói, "Đồng Đồng không ở đây."
Lệ Cảnh Thần hạ giọng, rất cung kính, "Con chỉ muốn nói chuyện với nàng vài câu, có chuyện con muốn giải thích với nàng."
"Con bé thật sự không ở đây – không phải là ta cố tình ngăn con lại." Đổng Á Lan nói, "Nó với ta cãi nhau một trận, rồi mang theo… Mang cả hành lý của nó đi! Ta không biết nó đi đâu, cái con nhóc chết tiệt đó không chịu nói cho ta."
Thấy Lệ Cảnh Thần có vẻ không tin, Đổng Á Lan nghiêng người sang, bảo hắn cứ tự do vào tìm nếu không tin.
Lệ Cảnh Thần nhìn xung quanh, chỉ thấy trên ghế sa lông có một bé gái, không thấy bóng dáng của Khương Đồng, bước vào phòng Khương Đồng, nhưng không gian căn phòng tràn ngập hơi thở xa lạ, ánh mắt của hắn rà soát khắp mọi ngóc ngách, cố gắng tìm kiếm dấu vết của nàng, nhưng nàng đã đi một cách không để lại dấu vết nào.
Gọi điện thoại cho Khương Đồng, từ lâu đã không thể liên lạc được, không chỉ Lệ Cảnh Thần gọi không được mà Đổng Á Lan cũng vậy, Đổng Á Lan cũng không gọi được cho Khương Đồng.
Ánh mắt Lệ Cảnh Thần lộ rõ vẻ lo lắng, "Nàng không ở đây, ở nơi khác cũng không có nhà, vậy nàng có thể đi đâu được?"
"Không biết có phải về biệt thự Tử Vi không! Cô ta chỉ có một chỗ ở đó thôi." Đổng Á Lan nói.
Lệ Cảnh Thần thấy vậy liền muốn rời đi, Đổng Á Lan nói, nếu Khương Đồng ở biệt thự Tử Vi, phiền Lệ Cảnh Thần nói cho bà một tiếng, bà cũng đỡ lo lắng trong lòng.
Lệ Cảnh Thần ừ một tiếng, ánh mắt lần nữa dừng lại trên bé gái mặc tã ngồi trên ghế sa lông, có lẽ đây là em gái của Khương Đồng, Văn Nhã.
Cô bé một tuổi hơn đang ê a chơi búp bê vải, Đổng Á Lan đi đến bế Văn Nhã, ôm vào lòng dỗ dành, sau đó đi ra ngoài tiễn Lệ Cảnh Thần.
Trước khi đi, Lệ Cảnh Thần nói một câu, "Khương Đồng rất yêu dì, mỗi lần dì nhập viện, nàng đều lo lắng hơn bất cứ ai."
Sau đó Lệ Cảnh Thần mới rời đi.
Trên máy bay về nước, lòng hắn rối bời, không biết liệu Khương Đồng có về biệt thự Tử Vi không, nếu đã về, tại sao đến cả Từ Miêu Miêu cũng không nói?
Hắn đến thẳng biệt thự Tử Vi trước, trong lòng tràn đầy mong chờ, nhưng biệt thự Tử Vi cũng không có bóng dáng của Khương Đồng.
Tất cả mong đợi đều biến thành lo lắng và gấp gáp.
Nàng không về, vậy nàng có thể đi đâu?
Lệ Cảnh Thần vô cùng lo lắng Khương Đồng không có chỗ ở, lúc trước ly hôn, hắn đã đưa cho nàng căn nhà ở Lục Thành, nàng không chịu, cho nên nàng chỉ còn lại căn nhà bà nội và ông nội để lại, hiện tại lại cãi nhau với mẹ.
Lệ Cảnh Thần liên lạc với Từ Miêu Miêu, Từ Miêu Miêu cũng rất gấp, Khương Đồng vậy mà đã rời khỏi New Zealand rồi sao?! Là bạn thân nhất, mà Khương Đồng cũng không nói với Từ Miêu Miêu một tiếng nào.
Từ Miêu Miêu cũng không liên lạc được với Khương Đồng.
"À đúng rồi, đây là tin nhắn mấy ngày trước Đồng Đồng gửi cho mình!"
【 Miêu Miêu, công việc ở công ty cần cậu phải tốn nhiều tâm sức, bên tớ tín hiệu không tốt lắm, cậu có việc gì thì cứ gửi mail liên lạc với tớ nhé, tớ thấy sẽ trả lời cậu ngay, cậu đừng lo lắng cho tớ, tớ vẫn ổn. 】
Lệ Cảnh Thần xem xong tin nhắn này, bảo Từ Miêu Miêu gửi cho hắn địa chỉ email của Khương Đồng, hắn sẽ gửi mail cho nàng.
"Nếu nàng liên lạc với cậu, cậu báo cho tớ một tiếng nhé, tớ cũng biết tình hình."
"Ừ được." Từ Miêu Miêu nói.
Lệ Cảnh Thần đăng nhập vào hộp thư của mình, gửi mail cho Khương Đồng.
【 Bây giờ em đang ở đâu? Trên người còn tiền tiêu không? Đừng tùy hứng như vậy, mau trở về Nam Đế đi. Anh biết mẹ anh trước khi em đi đã đến tìm em, cầm tấm ảnh hai ta đi Thanh Thành chụp chung uy hiếp em, chỉ là một tấm hình thôi mà, sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh cả, em cứ thoải mái tinh thần đi. 】
Hắn không tự báo tên, người gửi chỉ ghi chú một chữ "Thần".
Sau đó nhấn gửi đi.
Email hiển thị đã được gửi đi, nhưng suốt cả ngày hôm đó Lệ Cảnh Thần không nhận được hồi âm của Khương Đồng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận