Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 359: Một cái thiếu rất nhiều năm xin lỗi (length: 7712)

Khương Đồng vừa định nói, ngươi còn muốn cảm tạ một người.
Đổng Á Lan trước một bước lên tiếng, “Ta còn nợ ngươi một câu xin lỗi.”
Khương Đồng sững sờ.
Đổng Á Lan nắm lấy tay Khương Đồng, lúc này nàng thật lòng hối hận.
Nàng nói, trước đây nàng luôn không thừa nhận mình bất công, nàng tự nhận mình có lỗi với ba người con gái, nhưng nàng lại tự cho rằng, có lỗi với Khương Đồng ít nhất.
Bởi vì vào thời điểm nàng kiếm được nhiều tiền nhất, nàng đã cho Khương Đồng rất nhiều tiền, cho nàng điều kiện sống tốt nhất.
Cho nên nàng cảm thấy, Khương Đồng hiện tại chịu chút thiệt thòi, không sao cả, so với đứa con gái cả Khương Tuệ từ nhỏ đã không có tình thương của mẹ, so với Văn Nhã lang bạt kỳ hồ, Khương Đồng đã rất hạnh phúc.
Nàng luôn bảo Khương Đồng nhường nhịn Khương Tuệ, đều bảo Khương Minh Dương nhường nhịn Văn Nhã, đó là vì, nàng cảm thấy Khương Đồng nên nhường.
Là nàng sai rồi.
Là nàng không nên nghĩ như vậy.
"Ta có lỗi với chị con và Văn Nhã, nhưng ta không nên để con và Dương Dương thay họ gánh chịu, khỏi cần phải nói, chính là khi con còn bé, con đã luôn chờ đợi ta một lời xin lỗi."
Lần này.
Nàng cuối cùng cũng nói ra từ tận đáy lòng, cho Khương Đồng một lời xin lỗi đến muộn nhiều năm.
Thật xin lỗi, không nên khi con còn nhỏ, khi nàng và Khương Phi Bằng ly hôn đã không chọn con.
Thật xin lỗi, không nên để con ở nhà ông bà, không nên lâu như vậy không quan tâm tới con.
Thật xin lỗi, không nên sau khi tái hôn, liền hoàn toàn mặc kệ con.
Thật xin lỗi, không nên những ngày lễ tết khi con gọi điện thoại, nàng đều dùng một câu lạnh lùng “Ta có cuộc sống mới rồi” để qua loa cho xong chuyện.
Có lỗi với Khương Đồng rất nhiều rất nhiều.
Những lời xin lỗi khác, trong chốc lát Đổng Á Lan cũng không nhớ hết, nàng nói đùa rằng, nhớ ra sẽ từ từ đền bù.
Khương Đồng bỗng đẩy Đổng Á Lan ra, cúi đầu nói, “Con đi toilet.”
Nàng đóng cửa lại, sau đó liền đối diện với bồn rửa tay, khóc không thành tiếng.
Tiếng nước xối xả át đi tiếng khóc của nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, Khương Đồng mới đi ra, trong phòng có thêm một người.
Lệ Cảnh Thần.
Đôi mắt sưng đỏ của nàng, đã lọt vào đáy mắt Lệ Cảnh Thần.
Khương Đồng quay mặt đi chỗ khác, “Sao anh lại đến đây?”
“Tiểu Cảnh đến thăm ta,” Đổng Á Lan nói, “Ta cũng phải cảm ơn Tiểu Cảnh, vì vụ kiện của Văn Vĩnh Cường, Tiểu Cảnh anh cũng đã ra sức.”
“A di, con không có giúp gì nhiều, đều là Khương Đồng tìm luật sư chuyên nghiệp và phụ trách cả.” Lệ Cảnh Thần nói.
Đổng Á Lan nói, “Thôi anh đừng khiêm tốn, ta biết cái gã con rể của bà cụ đó, chắc chắn là anh tìm đến.”
“Tiện tay mà thôi, con chỉ làm những chuyện nhỏ nhặt, vẫn là Khương Đồng vì bác xuất lực nhiều hơn.”
Nghe vậy, Đổng Á Lan vui mừng nhìn Khương Đồng, “Ta có một đứa con gái như vậy, ta rất hạnh phúc.”
Khương Đồng im lặng vài giây, nhìn về phía Lệ Cảnh Thần, “Tôi tiễn anh ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”
“Được thôi, các người trẻ tuổi, cứ nói chuyện đi.”
Đổng Á Lan lại nằm xuống.
Khương Đồng cùng Lệ Cảnh Thần rời khỏi phòng bệnh...
Đi trên con đường nhỏ vắng người trong rừng cây, nàng nói với hắn một câu, cảm ơn.
"Lão Tống gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không biết chuyện của ông ta, tôi định mời ông ta ăn cơm, ông ta nói để tôi chỉ mời một mình anh thôi, cảm ơn anh đã giúp đỡ rất nhiều, vì chuyện của mẹ tôi."
Lệ Cảnh Thần nhìn nghiêng, "Vậy em khóc cái gì?"
Khương Đồng cởi mở lòng mình với hắn, "Mẹ tôi xin lỗi tôi, nói bà ấy không nên khi còn bé không quan tâm tôi, không nên tái hôn rồi mặc kệ tôi,"
"Tôi là quá kiểu cách, chuyện nhỏ như vậy… Thật ra thì có gì đâu mà khóc."
“Anh không thấy đó là chuyện nhỏ đối với em.” Lệ Cảnh Thần mỉm cười với nàng, “Mở được nút thắt là tốt rồi, mẹ em trong lòng không phải là không có em.”
"Ừm," Khương Đồng kéo chặt áo khoác trên người, "Nói đi thì lại phải cảm ơn anh."
“Cảm ơn đến tám trăm lần rồi, miệng cảm ơn, anh không cần.”
Khương Đồng bỗng nhớ tới câu "Ta còn chưa đã thèm" kia, nàng liếc hắn một cái, “Anh ăn mặc chỉnh tề thế mà cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện đó.”
Nói xong nàng sải bước đi về phía trước, bỏ lại hắn mấy bước, Lệ Cảnh Thần thư thái nhàn nhã đi theo nàng, trêu chọc nàng, "Anh là đàn ông, đàn ông vận động có hai loại, trên giường và dưới giường."
Khương Đồng quay người lại, “Bây giờ tôi muốn chăm sóc mẹ, tôi không rảnh để vận động với anh.”
Lệ Cảnh Thần gật đầu, “Vậy thì nợ lại, nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì?
Hắn đã hôn lên môi Khương Đồng, coi như là giải tỏa cơn thèm khát một chút.
Đổng Á Lan còn phải làm thêm một lần cộng hưởng từ hạt nhân nữa, kiểm tra kỹ hơn, sau khi loại trừ bệnh nặng thì có thể xuất viện.
Khương Đồng dẫn cả Khương Minh Dương và Văn Nhã đến.
Văn Nhã nhìn thấy Đổng Á Lan, liền sà vào người Đổng Á Lan, căn bản không hề biết mẹ của mình cùng bố của mình đã có một trận kiện tụng long trời lở đất, mà bố của nàng đã vào tù.
Vụ Văn Vĩnh Cường ngồi tù, Đổng Á Lan dự định đợi Văn Nhã lớn thêm một chút, rồi sẽ nói cho nàng nghe.
Bây giờ nói cho nàng, đứa trẻ còn quá nhỏ, cũng không hiểu được, ý nghĩa của việc ngồi tù.
"Dương Dương," Đổng Á Lan lại nói với Khương Minh Dương, "Bà ngoại mua cho con từng quyển từng quyển tập, tặng cho con."
Là một cuốn sổ hoạt hình trẻ em, nhớ lúc ở New Zealand, Văn Nhã bất cẩn xé hỏng vở của Khương Minh Dương, phía trên có chữ ký của Lệ Cảnh Thần, Khương Minh Dương đã khóc, lúc đó Đổng Á Lan, thiên vị Văn Nhã, tùy tiện nói là mua cả từng quyển từng quyển, Khương Đồng giận đến mức dẫn con cao chạy xa bay.
Khương Đồng không ngờ Đổng Á Lan lại mua tập vở, hỏi Đổng Á Lan, “Khi nào thì mẹ mua vậy?”
Đổng Á Lan cười với Khương Đồng, lại cười với Khương Minh Dương, “Đã mua lâu rồi, ta đã muốn tặng cho cháu ngoại ngoan của ta rồi.”
Khương Minh Dương ngẩng đầu nhìn Khương Đồng, vui vẻ nói, "Mẹ ơi, đây là sổ trứng a, hình như là phiên bản giới hạn."
Khương Đồng ừ, sờ lên đầu đứa bé, “Vậy con cảm ơn bà ngoại đi.”
“Cảm ơn bà ngoại~”
"Dương Dương thích là tốt rồi, sau này bà ngoại thấy vở nào đẹp, lại mua cho Dương Dương."
Khương Minh Dương dang rộng hai bàn tay nhỏ giơ lên, “Dạ vâng!”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của con trẻ, Khương Đồng cũng mỉm cười, tình thân là thứ phức tạp và khó hiểu nhất trên thế giới này, lúc này nàng thừa nhận, nàng chưa bao giờ thực sự hận Đổng Á Lan.
Có lẽ là do nàng mềm lòng thôi, nàng nghĩ, dù sao đây cũng là mẹ ruột của mình.
Khương Minh Dương và Văn Nhã chơi một lát trong phòng bệnh, Đổng Á Lan lén hỏi Khương Đồng, khi nào thì nàng nói thật cho Lệ Cảnh Thần biết, về chuyện của Khương Minh Dương?
“Con không biết.”
“Ai,” Đổng Á Lan thở dài, “Trước kia là sợ chị con kết hôn, sai lầm, ngàn tính vạn tính cuối cùng vẫn bị ông ngoại của Tiểu Cảnh phá rối, hiện tại chị con kết hôn rồi, mẹ cảm thấy, con cũng có thể nói được rồi.”
“Cốc cốc,” tiếng gõ cửa vang lên, y tá đến thông báo có thể đi làm cộng hưởng từ hạt nhân.
Khương Đồng không trả lời vấn đề này, cùng Đổng Á Lan đi làm cộng hưởng từ hạt nhân, hai đứa bé ở lại trong phòng bệnh.
Khương Minh Dương nhảy cẫng lên, “Mẹ ơi con muốn đi cùng mẹ!”
Khương Đồng quay đầu nói với cậu bé, “Con ở chơi với dì Nhã một chút có được không, mẹ đi một lát sẽ về cùng bà ngoại.”
Khương Minh Dương lúc này mới nói được…
Khương Đồng và Đổng Á Lan vừa xuống lầu, một người bước vội vào thang máy, đến thẳng phòng bệnh Đổng Á Lan đang nằm viện.
Hai đứa trẻ đang chơi đùa trong phòng bệnh.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận