Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 37: Dương Dương ba ba (length: 12248)

Xem hết video giám sát, Lệ Cảnh Thần hơi nheo mắt.
Chỉ là nhìn hình ảnh nàng nằm trên giường trong video giám sát, hắn vậy mà liền có phản ứng, đứng dậy xuống giường đi tắm vòi sen.
"Đồng Đồng!" "Đồng Đồng!"
Bên Tân Duệ truyền thông, trong văn phòng, Khương Đồng thất thần, nếu không phải Trần Hương gọi nàng, nàng còn chưa hoàn hồn.
Trần Hương đưa tay sờ trán Khương Đồng, nàng không lẽ bị sốt rồi?
Khương Đồng lắc đầu, "Không sao."
"Tối qua cô đi đâu, sao sáng sớm mới về?"
"À, ra ngoài một chút, ban đêm về muộn, tôi liền ngủ ở khách sạn gần đây."
Nửa câu sau nàng không nói dối, sau khi nàng chạy trối chết khỏi phòng cưới của Lục Thành, đúng là đã ngủ ở khách sạn, cả đêm ngủ không ngon giấc, ngực vẫn còn lưu lại hơi ấm của người kia.
Nếu không phải nàng phản ứng nhanh, sáng nay chắc không thể nào dậy nổi.
Nhưng vì sao tim vẫn đập nhanh như vậy, cũng đâu còn là cô bé mười tám mười chín tuổi nữa. . .
Vì tối qua ngủ không ngon, dẫn đến đầu óc Khương Đồng hôm nay hơi mơ màng, buổi chiều khi lái xe, lúc rẽ vào chỗ đậu xe không để ý phía sau có xe, đã quẹt vào xe người ta một chút.
Xe của người kia không tốt bằng xe Khương Đồng, thấy Khương Đồng xinh đẹp lại có khí chất, liền muốn thừa cơ lừa gạt.
"Hai mươi vạn!" Đối phương ra giá trên trời.
"Anh bị bệnh à?" Khương Đồng không dễ gì bị bắt nạt, "Quẹt có một chút xíu, mấy nghìn là được rồi. Hơn nữa xe anh còn chưa tới hai mươi vạn đâu?"
"Đúng đấy, xe tôi không tốt bằng xe cô, cô đi Porsche cơ mà, cô còn thiếu hai mươi vạn à?"
"Mấy người ơi xe tôi đây là thuê, tôi là người nghèo đấy nhé." Khương Đồng không chịu yếu thế, "Anh coi thường tôi là phụ nữ hả? Xin lỗi, tôi không dễ bị coi thường vậy đâu."
Đối phương thấy Khương Đồng đanh đá, nói, "Được thôi được thôi cho tôi hai vạn, mình giải quyết riêng đi, đừng làm lớn chuyện."
"Hai nghìn."
Khương Đồng không hề nhượng bộ.
Đối phương chê ít, hai nghìn sao mà đủ!
Khương Đồng nói, nàng bây giờ sẽ gọi cho công ty bảo hiểm ngay, tít tít, tiếng còi xe vang lên, một chiếc Audi màu đen lái đến.
Người đàn ông xuống xe, Tống Thanh Dật.
Khương Đồng nói: "Lão Tống cậu tới vừa kịp, người này muốn lừa tôi."
Tống Thanh Dật nói: "Không sao lên xe tôi đi, để tôi giúp cô giải quyết."
Đối phương cho rằng đây là chồng Khương Đồng, Tống Thanh Dật cũng không nói có phải hay không, thương lượng với đối phương một hồi, đối phương lái xe đi.
Tống Thanh Dật lên xe, Khương Đồng vội hỏi hắn, đã đưa bao nhiêu tiền cho đối phương?
"Một nghìn."
"Cậu giỏi đấy." Khương Đồng giơ ngón tay cái lên.
"Đùa à, tôi đây là luật sư đấy nhé."
Khương Đồng bật cười, nàng quên mất cái gã cà lơ phất phơ lão Tống này là luật sư!
Nhớ hồi năm đó lúc cùng Lệ Cảnh Thần ly hôn, Tống Thanh Dật còn hỏi hai người bọn họ, có cần hắn giúp phân chia tài sản không? Sau đó hai người đều không thèm để ý đến Tống Thanh Dật.
"Tôi bây giờ vừa định đi bệnh viện một chuyến, xem lão Lệ."
"Lệ Cảnh Thần?"
Tim Khương Đồng, dường như vào khoảnh khắc ấy nhói lên một cái, Tống Thanh Dật nói, không sai chính là hắn.
"Hắn làm sao?"
"Nghe nói là bị viêm dạ dày cấp tính!"
Khương Đồng bực bội.
Sao hắn lại tự nhiên bị viêm dạ dày rồi? Chẳng lẽ là uống nhiều rượu quá?
Tống Thanh Dật đến bệnh viện, điện thoại của hắn vang lên, hắn có việc ở công ty cần phải đi gấp, thế là liền nói với Khương Đồng, hắn có việc ở công ty phải đi trước.
"Phòng bệnh của lão Lệ ở lầu tám, cô giúp tôi vào xem hắn một chút đi, tôi không lên nữa."
Khương Đồng: ". . ."
Nàng lên lầu, ra khỏi thang máy đi về phía phòng bệnh, đi ngang qua cửa, nghe thấy tiếng nũng nịu bên trong.
An Tuyết Giai đứng trước mặt Lệ Cảnh Thần, từ góc độ của Khương Đồng, không thấy rõ biểu cảm của Lệ Cảnh Thần, nhưng nhìn rõ vẻ lo lắng của An Tuyết Giai.
Khương Đồng sầm mặt lại, ánh mắt của nàng chạm nhau với ánh mắt người đàn ông trong phòng bệnh.
Khương Đồng quay người muốn đi ngay, Lệ Cảnh Thần cố gắng ngồi dậy, gọi vọng theo nàng, giọng có chút kinh ngạc không giấu được vui mừng, "Sao em lại tới đây? Vào đi."
"Không cần." Nàng lạnh nhạt nói, "Là Tống Thanh Dật bảo tôi thay anh ấy ghé thăm anh một chút, có người chăm sóc anh rồi, vậy tôi không quấy rầy hai người."
An Tuyết Giai cắn môi, "Tôi chỉ là đi ngang qua, nghe nói Cảnh Thần anh ấy ——"
"Không cần thiết phải giải thích với tôi, tôi đã ly hôn với anh ta, hiện tại đối tượng của hai người không liên quan gì tới tôi."
"Khương Đồng, em đừng như vậy ——" An Tuyết Giai định đuổi theo.
"Để cô ấy đi đi." Lệ Cảnh Thần bỗng nhiên nằm xuống, trùm kín chăn, vẻ mặt có chút tức giận.
Khương Đồng cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trong lòng An Tuyết Giai vui mừng, nàng nũng nịu kêu một tiếng, "Cảnh Thần," tay vừa muốn đặt lên chăn của hắn, bỗng nhiên Lệ Cảnh Thần liền hô lên một câu, "Cô cũng đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô hơn."
An Tuyết Giai: ". . ."
"Tôi là đang quan tâm anh mà! Tôi xin nghỉ phép từ công ty để đến đây đấy!"
"Không cần cô quan tâm, một người phụ nữ mà tôi không hề để ý cứ dây dưa với tôi mãi, tôi thấy phiền."
An Tuyết Giai là thiên kim kiêu nữ, từ nhỏ đều được các nam sinh vây quanh, lớn ngần này, đây là lần đầu tiên bị người ta nói là phiền.
"Lệ Cảnh Thần anh có gì đặc biệt hơn người? Chẳng qua chỉ là một người đàn ông ly hôn!"
"Ừm đúng, cho nên xin cô đừng làm phiền tôi."
"Anh ——" An Tuyết Giai tức giận nhưng không cam lòng bỏ đi.
Lệ Cảnh Thần bụng càng đau, đau đến mức nhíu chặt mày.
Khương Đồng rời khỏi bệnh viện, sinh ra một bụng tức.
Người đàn ông kia, lúc say thì gọi nàng là bà xã, nói muốn nàng, sau đó lại ân ân ái ái với An Tuyết Giai, cũng không khác gì hắn lúc trước! Chỉ là lúc kia, người dây dưa với hắn là Thôi Oanh Oanh.
Thật, mà phục hôn với hắn, nàng chính là chó!
Khương Đồng về công ty, nàng hôm nay lại đến muộn, bộ trưởng bắt được việc Khương Đồng đến muộn, gọi nàng vào văn phòng.
Khương Đồng nói, "Bộ trưởng vừa vặn, tôi vừa muốn nói với ngài, cuối tháng này tôi xin nghỉ việc không làm nữa."
"Cô còn không muốn làm? Cô xem lại cô xem, chưa làm đủ một tháng, toàn thiếu thứ này thứ kia, tôi đã mắt nhắm mắt mở với cô rồi, bây giờ cô còn nói không muốn làm."
Khương Đồng nói: "Tôi chọn công việc gì, là quyền của tôi, anh nói tôi thiếu cái này cái kia, cho nên tháng nào tôi cũng bị trừ lương, như vậy không được sao."
"Cô ——"
Bộ trưởng nói, "Được thôi, đến cuối tháng thì đi phòng nhân sự làm thủ tục thôi, đừng làm nữa, không có công ty nào dám nhận cô đâu, lười biếng còn suốt ngày đến muộn về sớm."
Khương Đồng mím môi, không nói gì, đi ra ngoài.
Một lát sau, một người đàn ông đến, bộ trưởng nói với người đàn ông này, "Có một cô bé ở bộ phận chúng ta làm tôi tức chết mất, không cố gắng, không tiến bộ, còn xin nghỉ việc."
"Thế cô ta xin nghỉ việc không phải vừa hay sao? Chú còn tức giận gì."
"Ôi, nhưng mà cô ta cũng xinh đẹp lắm, giọng nói lại dễ nghe, đôi khi gọi điện thoại này nọ, bộ phận chúng ta chỉ có cô ta là ổn nhất."
Nghe đến xinh đẹp, người đàn ông kia liền nổi hứng, vội hỏi xinh đẹp đến cỡ nào?
"Cho cậu xem ảnh."
"Được."
Khương Đồng ở chỗ này, nàng đang thu dọn đồ đạc, đến cuối tháng còn hơn nửa tháng nữa, nàng sẽ xin nghỉ.
Gần đến giờ tan làm, bộ trưởng lại gọi nàng đến, Khương Đồng không muốn nghĩ nhiều, lúc ấy đã đến giờ tan làm, nàng ngồi thang máy đi lên.
Trong văn phòng bộ trưởng không có ai, nàng nhìn xung quanh, bỗng nhiên một người đi ra từ phòng nghỉ.
"Đồng Đồng, nhớ anh không."
Khương Đồng nhìn người vừa tới, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, Hồ Chí Toàn! Cái tên bạn trai cũ cặn bã làm người ta buồn nôn kia.
Hồ Chí Toàn nắm lấy hai cổ tay thon dài của Khương Đồng, liền lập tức đẩy nàng lên mặt bàn.
"Hóa ra cô làm việc ở Tân Duệ, cái ông bộ trưởng kia, là chú của tôi! Chậc chậc, tôi biết sớm thì hay biết mấy, như vậy có thể đến thăm cô sớm hơn."
Khương Đồng rất xinh đẹp, dáng người cũng ngon, Hồ Chí Toàn bây giờ rất hối hận, lúc trước qua lại lại không muốn đụng đến nàng.
Bốp một tiếng, Khương Đồng cho Hồ Chí Toàn một cái tát, dùng sức đạp hắn văng ra, "Tôi đã định từ chức ở Tân Duệ rồi, chú anh hay ông anh gì đấy, không liên quan gì tới tôi."
"Từ chức?"
Nàng quay người muốn đi, Hồ Chí Toàn giật lại cổ tay nàng, "Từ chức cô định đi đâu? Tôi thấy hồ sơ của cô rồi, cô ly hôn rồi, tôi nói mà, cô với Lệ Cảnh Thần đã sớm ly hôn rồi mới đúng, vậy tại sao lần trước, hắn lại giúp cô?"
Nghĩ đến đây Hồ Chí Toàn lại nổi nóng.
Hai năm nay, hơn nửa giang sơn ở Nam Đế, đều là của Lệ Cảnh Thần! Sao mà người đàn ông đó lại có bản lĩnh như vậy.
"Cô vốn phải là của tôi ——"
Hồ Chí Toàn cúi đầu muốn hôn lên cổ nàng, "Cút đi!" Khương Đồng nhanh tay nhanh mắt, vớ lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn làm việc rồi thẳng tay đập xuống đầu Hồ Chí Toàn.
Hồ Chí Toàn ngã xuống đất bất tỉnh, trên đầu toàn máu.
Khương Đồng bỏ chạy.
Nàng vội vàng rời khỏi công ty, sau đó còn chưa về đến nhà, nàng nhận được điện thoại của cảnh sát, nói nàng cố ý gây thương tích cho người khác.
Nàng không muốn cảnh sát đến nhà, sợ Khương Miên Dương bị hù, nàng nói nàng sẽ đến đồn cảnh sát ngay bây giờ, nói rõ trước mặt.
Là Hồ Chí Toàn muốn giở trò khiếm nhã với nàng, nàng mới phản kháng!
Cảnh sát nói nhẹ nhàng, không có video giám sát thì không có cách nào làm chứng!
Khương Đồng bực bội, cái văn phòng to như vậy của bộ trưởng, sao lại không có giám sát? ! Lúc này mới nhớ tới, Hồ Chí Toàn đã nói, bộ trưởng là chú của hắn.
Cùng lúc đó, một vài đồng nghiệp trong công ty cũng đến nhận sự giúp đỡ điều tra.
Có chút không quen khi nhìn Khương Đồng như vậy, đám đồng nghiệp nói Khương Đồng mỗi ngày trang điểm lộng lẫy, rất lả lơi, chẳng lẽ không có lỗ hổng nào để con ruồi đậu vào sao, nếu Khương Đồng bản thân không có vấn đề, thì Hồ Chí Toàn sao lại nghĩ đến chuyện xâm phạm nàng?
Hôm nay Trần Hương không có ở văn phòng, nhưng nàng cũng đến, nghe được những lời kia, Trần Hương rất gấp, "Cảnh sát tiên sinh, Khương Đồng là người ở gần ta nhất, ta và nàng quan hệ tốt nhất, nàng tuyệt đối không phải loại người như vậy."
"Ha ha, ai mà không biết Khương Đồng cùng ngươi ở chung, ngươi đương nhiên sẽ bênh vực nàng."
"Đây không phải là chuyện ở chung hay không! Khương Đồng vốn dĩ là người rất tốt." Trần Hương đặc biệt tức giận mà cãi cọ với những người kia.
Cảnh sát bảo các nàng tất cả im miệng, các nàng chỉ là hỗ trợ điều tra, không phải người trực tiếp chứng kiến.
Hiện tại Hồ Chí Toàn ở bên kia, vừa mới tỉnh lại, bị chấn động não nghiêm trọng, nhất định phải Khương Đồng bồi thường.
Khương Đồng một mực chắc chắn, nàng là phòng vệ chính đáng, nếu không được liền đi theo trình tự pháp luật, nàng không sợ!
"Đi theo trình tự pháp luật ư, ngươi bây giờ cũng không chạy thoát được đâu, còn phải tiếp tục hỗ trợ điều tra!"
Trần Hương không có cách nào làm người bảo lãnh, nàng không muốn tranh cãi với đám đồng nghiệp nhàm chán này, nàng đi vào nhà vệ sinh nữ, gọi điện thoại cho Từ Miêu Miêu.
Từ Miêu Miêu nghe xong những lời này lập tức không thể ngồi yên được, nàng muốn trở về nộp tiền bảo lãnh cho Khương Đồng!
Nhưng nàng đang đi công tác ở nơi khác, Từ Miêu Miêu không về được!
"Miêu Miêu phải làm sao bây giờ, đều tại ta không tốt, sớm biết vậy nên sớm một chút để Đồng Đồng từ chức."
"Ta cũng không tốt, lẽ ra bây giờ ta nên ở bên cạnh nàng, chắc chắn nàng rất sợ hãi."
Từ Miêu Miêu và Trần Hương đều riêng phần mình tự trách.
Từ Miêu Miêu lập tức nghĩ đến một người, nàng bảo Trần Hương đừng nóng, nàng sẽ gọi điện thoại cho người kia.
"Là ai vậy?"
"Ba của Dương Dương."
"Trời ạ... Ba của Dương Dương, là ai vậy? Ta còn chưa gặp bao giờ đâu, Đồng Đồng cũng không muốn nói."
Từ Miêu Miêu nói, "Ta liên lạc với hắn trước đã, tối nay gọi lại cho ngươi."
Trần Hương vội vàng nói được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận