Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 74: Chồng trước ngươi, rất đáng tin cậy (length: 11344)

Khương Đồng lại mở một bình rượu vừa nói: "Tái hôn là không thể nào."
Từ Miêu Miêu nói: "Nếu con có cha giàu có quyền thế, tương lai đường đời sẽ rất thuận lợi, ngươi cũng có thể sống nhẹ nhàng hơn."
Khương Đồng thở dài một chút: "Nếu như ta không muốn Khương Miên Dương, ta nghĩ, hắn theo ai sinh sống cũng sẽ tốt hơn so với đi theo ta."
Khương Đồng và Từ Miêu Miêu đều không thấy, một tiểu gia hỏa trốn phía sau cửa, không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đang dụi dụi đôi mắt ngấn nước.
...
Lệ Cảnh Thần muốn đi Thượng Hải công tác, trước khi đi, Trịnh Yến muốn hắn về nhà ăn bữa cơm.
Lần này là đến nhà mẹ đẻ của Trịnh Yến, ăn bữa cơm đoàn viên, đúng ngày mai là Tết Dương lịch.
"Chị," Trịnh Hồng kéo tay Trịnh Yến, nhìn chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay nàng: "Cảnh Thần mua cho chị đấy à? Đẹp quá."
Trịnh Yến cười: "Nó đó, nó chỉ được cái hiếu thuận."
Trịnh Hồng vô cùng ngưỡng mộ: "Cảnh Thần không những hiếu thuận mà còn giỏi kiếm tiền nữa, bảo Lạc Vũ Bạch học hỏi nó đi, em xem đến cả kỳ nghỉ đông mà nó cũng chẳng cho ai nghỉ, còn nhờ Cảnh Thần sắp xếp cho Tiểu Bạch vào tập đoàn Đế Cảnh thực tập."
"Biết rồi, để chị bảo Cảnh Thần xem sao."
Trịnh Hồng nghe vậy thì mừng rỡ, kéo tay Trịnh Yến ríu rít, quan tâm hỏi han, chỉ hận không thể xoa bóp vai cho nàng. Chồng của Trịnh Hồng, Lạc Hải Dương, vội vàng rót trà cho Lệ Cảnh Thần.
Lệ Cảnh Thần đứng lên: "Để dượng tự làm được rồi."
Lạc Hải Dương xua tay: "Cậu cứ ngồi đi, bây giờ cậu là ông chủ lớn, sao có thể để cậu rót trà được. Cậu nếm thử xem, đây là trà ngon tôi lấy từ Tân Cương đấy."
Trịnh Yến nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Ăn cơm xong, rời nhà Trịnh Hồng, Trịnh Hồng còn chuẩn bị cho Trịnh Yến một ít quà, Trịnh Yến cũng không từ chối.
Lên xe, Trịnh Yến mới nói với Lệ Cảnh Thần: "Quả nhiên có tiền vẫn là tốt nhất, con xem bây giờ, cả nhà ai dám coi thường hai mẹ con ta? Ai cũng nín thở với ta."
Lệ Cảnh Thần không nói gì, hắn đang xem tài liệu trên điện thoại. Trịnh Yến cảm thán, những năm trước, nàng để tang chồng, một mình nuôi con, họ hàng trong nhà ai thèm để ý tới nàng, ngay cả em gái ruột cũng vậy.
Trước kia, Trịnh Hồng thường xuyên khoe khoang với Trịnh Yến rằng nàng gả tốt, con trai giỏi, nhưng bây giờ xem, chẳng phải là nàng nuôi dạy con giỏi sao?
"Lòng người vốn vậy, khi không có tiền, họ hàng cũng ghét bỏ ngươi, lúc ngươi giàu có thì họ hàng lại nịnh bợ ngươi, cầu cạnh ngươi làm việc." Trịnh Yến nói: "Đừng nói là họ hàng, ngay cả vợ cũng chẳng phải vậy sao? Ai mà chẳng chê nghèo yêu giàu –"
"Thôi được rồi," Lệ Cảnh Thần ban đầu không phản ứng gì, đối với họ hàng hắn chẳng để ý, nhưng nhắc đến Khương Đồng, sắc mặt hắn liền thay đổi: "Nói rồi thì đừng nói nữa."
Trịnh Yến mím môi: "Có phải con vẫn trách mẹ đi tìm riêng cô ta không? Mẹ chỉ muốn nói với cô ta, để cô ta đừng bám lấy con nữa."
"Thôi chưa?" Lệ Cảnh Thần nhíu mày, tỏ vẻ không thích: "Cô ta không bám lấy con, chuyện của hai người bọn con, con đã bảo mẹ đừng để ý rồi mà."
Trịnh Yến mím môi, giờ bà tiêu tiền của Lệ Cảnh Thần, tuy rằng đây là con trai bà, nhưng con trai đã ba mươi tuổi rồi, chứ không phải đứa trẻ mười ba, có những lời nó không thích nghe, cũng không cho nói.
"Tuyết Giai con bé rất ngoan, hôm qua còn tặng quà cho mẹ đấy." Trịnh Yến nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Lệ Cảnh Thần làm ngơ.
Về phần Khương Đồng, nàng đang bận tối tăm mặt mũi ở công ty.
Thời gian trôi nhanh thật, cuối tháng mấy ngày này nàng chạy đôn chạy đáo mấy ngân hàng, nhưng khoản vay vẫn chưa xong, hôm nay đã là Tết Dương lịch, cứ đến đầu tháng lại phải phát lương cho nhân viên, mà tiền lương thì sắp đến ngày phải trả rồi.
Nếu không giải quyết được vấn đề vốn đầu tư của công ty, thì lương này không phát được mất.
Đầu năm mới mà công ty không trả lương? Đây không phải là điềm báo tốt lành gì, Khương Đồng đang lo lắng không biết phải làm sao thì điện thoại di động vang lên.
Một số điện thoại lạ, nàng nhận máy.
"Alo? Xin chào."
"Là ta." Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Khương Đồng nhìn điện thoại rồi nói: "Anh gọi điện làm gì? Còn đổi số nữa? Không phải đã bảo đừng gọi cho tôi rồi sao, tôi cũng không gọi cho anh, để mẹ anh còn nói tôi bám lấy anh."
Lệ Cảnh Thần không để ý đến sự ghét bỏ của nàng, nói: "Lão Phan từ Úc trở về, ta đang ở Thượng Hải, không về được, ở Nam Đế, ngoài ta ra thì hắn chỉ biết mỗi mình cô, không quen ai khác."
Khương Đồng hỏi: "Cái nào, chẳng phải là cái ông hút thuốc chỉ hút Hoàng Hạc Lâu, uống rượu toàn Mao Đài đó à?"
Lệ Cảnh Thần có vẻ như đang cười: "Ừ, đúng là ông ta. Cô ra sân bay đón ông ta một chuyến, biếu ông ta chút quà."
Khương Đồng nói: "Anh coi mà đi, tôi không biết chuẩn bị gì tốt đâu –"
"Đồ đạc ta chuẩn bị sẵn rồi, ở Lục Thành, cô đến đó mà lấy."
Nói rồi không đợi Khương Đồng có đồng ý hay không, Lệ Cảnh Thần đã cúp máy.
Khương Đồng câm nín, người đàn ông này sao lại cứ thích sai khiến nàng như vậy? Không thấy nàng đang sầu vì chuyện công ty sao? Hơn nữa, nàng là vợ cũ đấy!
Có ông chồng cũ nào lại bắt vợ cũ đi làm giúp không vậy?
Thôi vậy, dù sao sầu cũng đã sầu rồi, đành phải ra ngoài dạo một chút vậy, đến Lục Thành, Khương Đồng vào lấy đồ Lệ Cảnh Thần chuẩn bị cho lão Phan.
Lão Phan này, là ông chủ của công ty cũ của Lệ Cảnh Thần khi kết hôn, cho nên là ông chủ cũ của Lệ Cảnh Thần.
Khương Đồng không quen lắm lão Phan, vì Lệ Cảnh Thần nên cũng gặp vài lần, tuổi tác xấp xỉ mẹ Đổng Á Lan của nàng, khoảng bốn mươi, chưa kết hôn, thích hút thuốc uống rượu.
Nghe nói ông ta thuộc nhóm người đến Thâm Quyến làm giàu sớm nhất, sau đó lão Phan di cư sang Úc rồi.
Từ khi ly hôn Lệ Cảnh Thần, nàng cũng không còn gặp lão Phan nữa.
Khương Đồng đóng cửa Lục Thành lại, lúc này mới ra sân bay đón lão Phan, lão Phan đầu trọc, đeo kính râm đen, mặc đồ thể thao rất mộc mạc, kín đáo.
Nhìn thấy Khương Đồng, ông ta tháo kính xuống bước đến.
"Haha, Tiểu Khương đợi lâu rồi phải không?"
"Dạ không có đâu Phan ca, tôi vừa đến thôi," Khương Đồng cười cười: "Lão Lệ nhờ tôi ra đón ông, anh ta đi công tác xa không về được."
"Hắn gọi cho ta rồi, ta mấy năm không về Nam Đế, không nhớ đường, ha ha."
Phan ca nói chuyện hài hước, đi theo Khương Đồng, Khương Đồng lái xe hỏi lão Phan muốn đi đâu, có muốn tìm chỗ nào đó ăn cơm không? Dù gì cũng phải bày tiệc đón người ta chứ!
Lão Phan nói: "Nghe Cảnh Thần nói cô mở công ty, hay là cứ đến công ty cô ăn tạm bữa đi."
"Sao có thể được? Ông vất vả lắm mới về một chuyến, kiểu gì cũng phải đến nhà hàng chứ."
"Haha, giữa ta với các người còn khách khí làm gì, ta lần này về cũng muốn xem có công ty mới nào đáng đầu tư không, đến công ty cô xem qua một chút vậy."
Khương Đồng ngẩn ra, lão Phan về là muốn đầu tư? Vậy thì tốt rồi, nàng cung kính không bằng tuân mệnh, vừa hay nàng đang lo vấn đề vốn của công ty.
Khương Đồng dẫn lão Phan đi thăm công ty một vòng, lão Phan khi gật đầu, khi lại tỏ vẻ tán thưởng nhìn Khương Đồng: "Cô quản lý tốt đấy, Cảnh Thần dẫn dắt cô à?"
"Anh ta không có dẫn dắt tôi, làm gì có thời gian mà dẫn tôi, hai người ly hôn cũng hơn hai năm rồi."
"Úi giời, " Lão Phan đập trán, giọng nói cao lên hai quãng: "Hai người ly hôn rồi á? Sao hắn không nói với ta."
Khương Đồng mỉm cười: "Tôi tưởng ông biết rồi chứ, bây giờ hai chúng tôi đều bận cả."
Lảng sang chủ đề khác, Khương Đồng mời lão Phan đi ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện về triển vọng phát triển của công ty.
Lão Phan rất sảng khoái nói: "Tiểu Khương, tôi quyết định đầu tư cho tập đoàn Nam Đồng một trăm triệu."
Khương Đồng hồi hộp: "Phan ca hay là ông suy nghĩ thêm chút nữa? Ông là ông chủ cũ của Lệ Cảnh Thần, tôi sợ anh ta nói tôi lừa gạt ông."
Khiến lão Phan cười ngặt nghẽo: "Tính cách của cô với Cảnh Thần, tôi đều tin cả, nếu như thua lỗ, tôi không tìm cô, tôi tìm hắn đòi bồi thường."
Khương Đồng cũng cười, biết lão Phan đang đùa: "Đi đâu, chắc chắn không để ông bị lỗ đâu."
Trong lòng, Khương Đồng thở phào nhẹ nhõm, vốn đang lo vấn đề vốn của công ty, giờ lão Phan đầu tư khác gì mưa đúng lúc, giải quyết được vấn đề cấp bách cho Khương Đồng, ít nhất vài tháng nữa lương nhân viên không cần lo không trả được nữa.
Thời gian không còn sớm, lão Phan nói muốn đi, Khương Đồng đứng dậy: "Ông ở đâu ạ? Hay là tôi đặt cho ông khách sạn tốt?"
"Lão công cô đặt cho tôi cửa hàng rượu ngon, à không đúng, là chồng trước cô," Lão Phan cười cười sửa lại, Khương Đồng thấy vậy cũng không nói gì thêm.
Lão Phan muốn tự bắt xe đi, Khương Đồng tiễn người đến dưới lầu, thấy số tầng thang máy thay đổi.
"Tiểu Khương này," Lão Phan bỗng có chút thâm ý nhìn Khương Đồng mấy lần: "Cảnh Thần là người đàn ông rất có năng lực, lúc hắn làm ở công ty tôi, tôi đã biết hắn không thể nào chỉ làm một quản lý đơn giản, chỉ là không ngờ hắn phát triển nhanh đến thế."
Khương Đồng có chút thất thần: "Đúng vậy, từ sau khi ly hôn với tôi, anh ta phát triển rất nhanh."
"Ba năm trước, hắn đến tìm ta mượn một ngàn vạn, hắn nói muốn tự mình khởi nghiệp, ta lúc đầu không dám cho mượn nhiều như thế, hắn hứa nửa năm sẽ đưa ta ba ngàn vạn, sau đó cô đoán xem thế nào?"
Khương Đồng từ trong thất thần hoàn hồn: "Thế nào? Hắn trả ông tiền sớm sao?"
Lão Phan cười cười, giơ năm ngón tay lên: "Hắn trả ta năm ngàn vạn."
Khương Đồng hơi ngớ ra một chút.
Lão Phan còn nói, "Làm thêm hai năm nữa, ta thấy hắn có thể vượt qua ta lúc đỉnh cao. Cảnh Thần người này, có dã tâm, có năng lực, lại biết ơn báo đáp, nhớ người tốt, rất đáng tin cậy."
Lời Lão Phan có ẩn ý, Khương Đồng cũng chỉ cười, có vài lời nàng nghe lọt tai, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Chồng trước mấy năm nay phát triển thật sự không dễ dàng, quả nhiên trước đó bị hôn nhân trói buộc.
Về đến văn phòng, Khương Đồng định gọi điện thoại cho Từ Miêu Miêu, hôm nay nàng, Từ Miêu Miêu và Khương Minh Dương đi ăn lẩu, tâm trạng hôm nay của nàng tốt, điện thoại của Từ Miêu Miêu gọi không được, báo đang bận.
Nhân viên công tác ở sân khấu, không biết xem được video buồn cười gì, cứ ôm điện thoại cười không ngớt.
Khương Đồng tan làm đến, đối phương còn chưa chú ý, Khương Đồng bị tiếng cười kia thu hút, tiến tới, "Các ngươi đang xem gì vậy? Cho ta xem thử."
"A, Khương tổng, không có gì, không có gì! Chỉ là tùy tiện lướt video thôi."
Khương Đồng tò mò lấy điện thoại xem, không xem thì thôi. . . vừa xem giật mình!
Trong hình có một nam sinh, đang dắt một đứa bé khiêu vũ ở cổng trường đại học, nam sinh là Lạc Vũ Bạch, hài tử là Khương Miên Dương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận