Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 162: "Không biết, Khương Đồng nhiều yêu nàng a " (length: 13147)

Khương Đồng nói: "Không thể bỏ qua như vậy, ngươi chỉ bênh Văn Nhã thôi, nhưng Dương Dương cũng rất tủi thân đấy, quyển vở kia hắn thích lắm, cho dù Văn Nhã không cố ý, nhất định phải xin lỗi Dương Dương."
"…Em gái con mới hơn một tuổi, nó có biết nói gì đâu! Xin lỗi thế nào hả?" Đổng Á Lan không nói gì trừng mắt nhìn Khương Đồng, "Mấy quyển vở thôi mà, con mua cho Dương Dương quyển khác là được."
"Không mua được nữa rồi..." Khương Minh Dương ra sức lau nước mắt, ấm ức nói, "Ở trên kia có chữ ký của Lật Tử tổng."
Lật Tử tổng? Đó là loại gì vậy? Đổng Á Lan không hiểu hỏi Khương Đồng.
Khương Đồng chuyển chủ đề: "Tóm lại đó là quyển vở Dương Dương thích lắm, bây giờ bị Văn Nhã làm hỏng, mua không được quyển thứ hai, mẹ nhất định phải làm gương đi, nếu không mẹ cứ bênh con gái như vậy, ta với Dương Dương sẽ dọn đi ngay, không ở đây nữa."
"Có chút chuyện nhỏ đó thôi à? Con đừng làm quá lên được không?"
Khương Đồng không phải làm quá lên, chuyển đến New Zealand chưa được mười ngày, nhưng cô cảm thấy Đổng Á Lan không yêu cô và Khương Minh Dương, chỉ thấy bà xót con Văn Nhã với cả thường gọi điện cho Ninh Giản An hỏi han ân cần.
Có một số người già chính là như vậy, ở xa thì nhớ thương, ở bên cạnh thì xem nhẹ.
"Coi như hai mẹ con ta đến nhầm chỗ, không nên tìm mẹ với Văn Nhã ở chung." Khương Đồng cẩn thận kéo tay Khương Minh Dương, ánh mắt kiên định, "Chúng ta sẽ dọn đi ngay."
Đổng Á Lan nhìn Khương Đồng như thể nhìn người điên, có đến mức thế không?! Chỉ có chút chuyện như vậy thôi.
Không phải chỉ là Văn Nhã xé vở của Khương Minh Dương sao, trẻ con không cố ý mà! Chuyện nhỏ như con thỏ ấy thôi.
Nhưng mà Khương Đồng rất hiểu cảm giác bị mẹ bất công, cô không muốn con mình phải trải qua loại cảm giác này, càng không muốn để con cảm thấy nó không có chỗ dựa.
Đổng Á Lan rất nể phục Khương Đồng… Thật không biết đầu óc cô cả ngày nghĩ cái gì nữa.
"Con vừa mới tới ở được mấy hôm, con đi rồi con muốn ở đâu? Mẹ biết ăn nói thế nào với chị con đây? Con bé này, thôi… Mẹ sai rồi, cái gì mà vở? Còn dát vàng nạm kim chắc? Mẹ đi mua cho con!"
"Không cần đâu, Đổng nữ sĩ."
"Con cứ thích chọc tức mẹ, con lúc nào cũng như vậy đấy —" Đổng Á Lan ỉu xìu mặt mày, bất lực nhìn Khương Đồng đang quyết tâm, "Có bắt con xin lỗi cũng không được, chỉ có mấy quyển vở thôi, con đòi đi, con cái tính ương bướng này giống ai thế."
Khương Đồng trách móc, "Tại con nhìn thấu mẹ, mẹ luôn bất công với Văn Nhã, nâng niu Văn Nhã trong tay sợ tan, sau đó thứ hai là nghĩ tới chị con, sợ chị con nói mẹ không tốt, còn con ở trong lòng mẹ, là thứ cuối cùng."
Khương Đồng rất yêu Đổng Á Lan.
Có lẽ chính Đổng Á Lan cũng không biết Khương Đồng yêu bà bao nhiêu. Khi còn nhỏ cô khao khát mẹ và ba ly hôn, mẹ đưa mình đi biết bao nhiêu, đổi lại là các bà nhẫn tâm bỏ rơi cô cho ông bà nội nuôi.
Cho nên Khương Đồng khi có con, dù phải mang con lang thang đầu đường xó chợ, cô cũng muốn cẩn thận chăm sóc con, con cô ngoài đi theo cô ra, đi theo ai cô cũng không yên lòng.
Chuyển đến ở với Đổng Á Lan đúng là sai lầm, hết lần này đến lần khác cảm nhận Đổng Á Lan bất công với Văn Nhã, khiến cô như nhìn thấy mình cô độc trơ trọi không có tình yêu của mẹ trong ký ức, Đổng Á Lan coi trọng là Văn Nhã, coi trọng sự áy náy của bà với Khương Tuệ, mà không phải cô… Khương Đồng hồi bé ấy.
Dù sau này Đổng Á Lan có kiếm tiền cho cô tiền tiêu, nhưng từ nhỏ thiếu thốn tình yêu sao có thể dùng tiền bạc để đo đếm, cô bé mà sau khi bố mẹ ly hôn không có ai chọn cô, Đổng Á Lan cứ luôn miệng nói không biết Khương Đồng đang nghĩ gì, là vì bà không có cách nào cảm nhận được nỗi ấm ức của Khương Đồng.
Khương Đồng vành mắt cũng hơi đỏ lên, trong đáy mắt có vài phần thoải mái.
"Ta thì ngược lại không sao, ở đâu cũng được, chịu chút ấm ức cũng chẳng là gì, nhưng bây giờ ta cũng làm mẹ rồi, ta không muốn con ta vì cãi nhau với con gái mẹ, lại chịu ấm ức lần nữa."
Đổng Á Lan hầm hừ trừng mắt nhìn Khương Đồng, "Ta có để Dương Dương chịu ấm ức đâu? Cứ như ta là người xấu không bằng ấy. Chỉ có mấy quyển vở thôi, con cứ thích làm quá lên, ta nhận lỗi, được chưa?"
"Dương Dương, mợ sai rồi,"
"Mợ thay tiểu dì con, xin lỗi con nhé..." Nói xong Đổng Á Lan nhìn về phía Khương Đồng, "Được rồi, con vừa lòng chưa."
Khương Đồng: "..."
Nhưng mà Đổng Á Lan tính khí đến nhanh cũng đi nhanh, xảy ra mấy chuyện mâu thuẫn nhỏ không đáng gì, ban đêm sớm đã ôm Văn Nhã ngủ, còn ngủ ngon giấc nữa.
Khương Đồng ăn cơm xong lấy băng dính với bìa cứng, cùng Khương Minh Dương dán lại chữ ký của Lệ Cảnh Thần.
Khương Minh Dương ngước nhìn Khương Đồng, "Mẹ ơi… Con biết bà không thích con."
Khương Đồng nhìn tiểu tử kia, trong mắt tràn đầy dịu dàng và xót xa, nhẹ nhàng xoa đầu bé, "Không có đâu, con trai bảo bối của mẹ đẹp trai đáng yêu thế này, sao bà lại không thích con được."
"Nhưng mà bà có bao giờ cười với con đâu..."
Trong mắt Khương Minh Dương ngấn lệ, "Mẹ ơi, có phải mẹ cũng thấy, con là đứa con đáng xấu hổ không?"
Khương Đồng sững người, hỏi sao con lại nghĩ thế?
"Mẹ cũng không cho con ở trước mặt Lật Tử tổng gọi mẹ là mẹ, có phải mẹ thấy con là đứa con đáng xấu hổ không. Có phải cảm thấy, con siêu cấp đáng xấu hổ nên mới đưa con đi không?"
Khương Đồng lại sững sờ.
Cái gã bé ấm ức kia, trùm chăn kín mít, giơ cái mông nhỏ lên ô ô khóc, tựa như lời này đã giấu trong lòng rất lâu rồi, thêm hôm nay Đổng Á Lan làm oan cho nó, khiến nó không nhịn được bùng phát.
Khương Đồng vội dỗ dành bé, tay chân luống cuống lau nước mắt cho bé, "Con trai… Con nghe mẹ nói này, mẹ chưa từng thấy con xấu hổ, ngược lại, mẹ sợ con cảm thấy mẹ đáng xấu hổ ấy, có người mẹ như mẹ, làm con mất mặt."
Khương Minh Dương lúc này mới ngước đôi mắt ngấn lệ trong veo, "Con không có thấy mẹ mất mặt đâu, mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất của con mà."
Khương Đồng mỉm cười, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt bé, "Cám ơn con luôn khen mẹ, con cũng rất đẹp trai, vẻ tuấn tú của con khiến mặt trời phải thu mình lại, để cả tinh tú phải ảm đạm phai mờ, a, hoàng tử điện hạ của ta, con đúng là con cừu nhỏ đẹp trai mê người nhất toàn địa cầu vũ trụ này."
Gã bé vội vàng móc cái gương nhỏ trong ngăn kéo ra soi, "Thật hả… Con có đẹp trai lắm không."
Thấy con đã bị đánh lạc hướng, Khương Đồng sờ đầu con, chân thành nói, "A, con là do mẹ sinh ra, di truyền gen tốt của mẹ, không cho phép con không tự tin, con là ngầu và đẹp trai nhất đấy."
Khương Minh Dương được Khương Đồng dỗ dành vui vẻ, ôm eo cô, "Mẹ đừng lừa con đấy nhé, thật sự không thấy con mất mặt đâu phải không."
Khương Đồng cúi xuống hôn lên trán con, lắc đầu.
"Mẹ mang con đi là vì mẹ nhận một lời nguyền rủa, nếu như nói với người khác, con là con trai mẹ, thì con sẽ phải rời xa mẹ, cho nên sợ cái lời nguyền rủa đó, mẹ mới không cho người khác biết."
Khương Minh Dương ngây thơ ngẩng đầu, "Mẹ ơi… Chỉ cần không nói con là con mẹ thì mình sẽ không bao giờ phải chia lìa nhau có đúng không?"
"Ừm, chúng ta sẽ mãi mãi mãi ở bên nhau nhé, giống như bây giờ vậy, mẹ sẽ luôn yêu con, bảo vệ con, bảo bối của mẹ."
Trong vòng tay của mẹ, Khương Minh Dương rất nhanh đã ngủ say.
Khương Đồng tiếp tục dán chữ ký của Lệ Cảnh Thần.
Mất hơn một giờ, cuối cùng cũng dán xong, nhưng chữ đã rách nát có dán tốt lại cũng không thể trở về hình dạng ban đầu, đưa tay vuốt ve tên Lệ Cảnh Thần.
Lật sang trang trước, chỗ này vẫn có một chữ ký của Lệ Cảnh Thần.
Nhìn thấy hai chữ 【soái ca】 này, Khương Đồng nhớ lại lúc xin anh ký tên, anh đã tiện tay ký hai chữ này, lúc ấy cô chưa nhận người thân với Ninh Giản An, chưa ở cùng Đổng Á Lan, chỉ cần cô và Khương Minh Dương bên nhau, sống rất hạnh phúc.
Tiếp tục trở về cái hạnh phúc đó thôi.
Cô nghĩ, suy nghĩ ấy không phải nhất thời.
...
Hôm sau, Khương Đồng rời giường, Đổng Á Lan đã làm xong cơm, Khương Đồng hờ hững nói với Đổng Á Lan, cô đi siêu thị gần đó mua đồ ăn, phiền mẹ lát nữa gọi Khương Minh Dương dậy, giúp cô trông bé một chút.
"Con bé này, chuyện quyển vở hôm qua vẫn chưa xong à? Sao cứ dùng cái giọng đó nói chuyện với mẹ vậy."
"Hôm nay con đi xem thử, xem có quyển vở nào đẹp mắt không, mua nhiều một chút."
Sau đó Khương Đồng ra cửa.
Trước khi đi, cô đặt quyển chữ ký của Lệ Cảnh Thần đã dán xong ngày hôm qua, ở đầu giường Khương Minh Dương, chờ khi bé tỉnh dậy sau giấc ngủ, là sẽ có thể thấy quyển vở đã dán xong.
Khương Đồng đi siêu thị mua rất nhiều thứ, mua thịt bò Khương Minh Dương thích ăn, mua trứng cá muối Đổng Á Lan thích, còn có tã dán cho Văn Nhã, đều là mua cho người nhà, mua cho mình thì lại ít ỏi.
"Nếu để bản thân mình tiêu xài nhiều hơn, thì sẽ ít phần của con lại, quen rồi tiêu xài cho con rồi."
Lời Lệ Cảnh Thần từng nói văng vẳng bên tai cô, như thể nhìn thấy một người đàn ông ôm một người phụ nữ, trong tay người đàn ông đang đẩy xe đẩy nhỏ, hai người cùng nhau mua sắm thật ngọt ngào.
Khương Đồng hoàn hồn lại, phía mặt kính của tủ đựng sữa chua phản chiếu ra mặt cô, bên cạnh không có một ai.
Chờ Khương Đồng mua sắm trở về, vừa vào cửa, liền nghe thấy Đổng Á Lan quay lưng về phía nàng răn dạy Khương Minh Dương.
"Dương Dương, con phải nói chuyện cho tử tế vào, dì nhỏ của con bây giờ đang tuổi tập nói, nó rất nhạy cảm, con đừng làm hư dì nhỏ."
"Mỗ mỗ... Con sẽ không làm hư dì nhỏ."
Lúc này, Khương Đồng tận mắt nhìn thấy con mình, trước mặt Đổng Á Lan cẩn thận từng li từng tí không dám lên tiếng, lòng nàng như bị kim đâm.
"Dương Dương!"
Nghe thấy Khương Đồng gọi, thằng bé nhanh chân chạy tới, "Mụ mụ, mụ về rồi."
Đến cả nói chuyện cũng trở nên cẩn trọng hơn nhiều, Khương Đồng đặt túi đồ xuống, xoa đầu con, cảm nhận được một chút e ngại của con, hít sâu một hơi, hỏi con có sao không? Thằng bé lắc đầu, không nói gì.
Khương Đồng lạnh lùng nhìn Đổng Á Lan, con của nàng, lại thế nào chọc tới bà ấy?!
"Cô không thấy Dương Dương nói chuyện có chút ngọng sao, gần ba tuổi rồi vẫn gọi ma ma, đôi khi n, l không phân biệt, nói vậy thành cay a, Văn Nhã bây giờ đang tuổi tập nói, tôi không muốn nó bị Dương Dương làm sai lệch."
Khương Đồng cố siết chặt tay, cuối cùng lại buông ra, nàng dứt khoát nói, "Tôi lập tức, lập tức, đưa con trai tôi dọn đi, như vậy sẽ không làm sai lệch con gái của bà."
Lần này Khương Đồng thật sự chuẩn bị muốn đi, không hề do dự, không còn cân nhắc mấy ngày, càng không quan tâm đến cảm xúc của Đổng Á Lan.
Thật sự muốn đi, không ở lại đây nữa, đã hỏa tốc thu dọn đồ đạc.
"Tôi cũng là vì Dương Dương tốt thôi, trẻ con phải uốn nắn từ bé."
"Cách giáo dục của ta và bà khác nhau, nó còn chưa được ba tuổi, vì sao bà phải nghiêm khắc với nó như vậy?! Cho dù có nghiêm khắc, thì người yêu cầu nó phải là ta, không phải bà dạy dỗ con trai của ta."
"Hở miệng ra là con trai cô, tôi là mỗ mỗ của Dương Dương, là mẹ của cô, tôi có ý tốt với các người, cô không nên coi tôi như kẻ xấu, bình thường tôi cũng nấu cơm cho các người ăn đó thôi."
"Ha ha... Đồ ăn bà nấu đều là Văn Nhã và bà thích ăn, bà hỏi qua ta và con trai muốn ăn gì chưa?! Ngược lại là ta thường xuyên giúp Văn Nhã thay tã, bởi vì ta thương bà, nhưng bà không thương ta."
Nói rồi, Khương Đồng hung hăng ném đống nguyên liệu nấu ăn vừa mua lên bàn, đồ đạc văng tứ tung!
Nàng đã mua rất nhiều thứ Đổng Á Lan thích ăn, cùng đồ dùng hàng ngày của Văn Nhã.
Để chính Đổng Á Lan thấy đó.
Đổng Á Lan nói, "Các con đều là bảo bối của ta, con, chị con, Văn Nhã, ta đều thương yêu các con, đừng nghĩ ta vô tình như vậy, nếu ta không thương con thì trước kia ta đã cho con tiêu nhiều tiền như vậy làm gì?"
"Đó đều là chuyện quá khứ, con nói rồi, công ty chia hoa hồng, sau này con sẽ đưa bà tiền tiêu, bà và Văn Nhã cứ ở đây đi, nếu có chuyện gì liên quan đến công việc, bà cứ liên hệ với con qua điện thoại."
Khương Đồng chưa từng quyết tâm như thế, nơi này, nàng tuyệt đối không ở lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận