Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 52: Thân tử giám định kết quả (length: 7351)

Khương Đồng nhớ đến đứa con trai ở nhà đang gào khóc đòi ăn, liền rụt tay lại, "Thôi được rồi, ta phải về nhà."
Lệ Cảnh Thần ngược lại hít một hơi lạnh, "Ta vì ai mà đi cắt băng bị thương hả? Tê, đau."
Thấy hắn nhăn mày nhó mặt có vẻ khó chịu, sắc mặt cũng hơi tái đi... Khương Đồng bất đắc dĩ, "Biết rồi biết rồi, ta chăm sóc ngươi hai ngày thì có làm sao?"
Lệ Cảnh Thần hài lòng ừ một tiếng, "Ta trả tiền công cho ngươi."
"Một ngàn vạn khởi điểm." Khương Đồng nói đùa.
Khương Đồng định gọi điện thoại cho Trần Hương, báo là tối nay không về, nhờ cô ấy trông Khương Minh Dương, Trần Hương cười hề hề như một kẻ ngốc, "Tớ giúp cậu trông Dương Dương, tớ vừa mới gọi điện thoại nói chuyện phiếm với tiểu Đinh đây."
Khương Đồng vui vẻ, Trần Hương và thư ký của Lệ Cảnh Thần rốt cuộc quen nhau kiểu gì nhỉ? Ai giới thiệu cho hai người vậy?
"Thì là, kỳ thật hai tụi tớ là bạn học chung trường, đều là trai tài cả."
Nàng cũng không thể nói với Khương Đồng, là con của cậu tạo mối đấy hả?
"Thì ra là thế." Khương Đồng không hỏi gì thêm.
"Thấy người ta đàng hoàng đẹp trai thế, cậu cứ nắm bắt đi, thích thì cứ yêu."
Trần Hương ngại ngùng nói, "Tớ biết rồi, xem anh ấy tỏ tình thế nào."
Cúp điện thoại, Khương Đồng nghĩ gọi cho con trai, thôi vậy! Hắn chắc là ngủ rồi, cũng không muốn làm phiền thằng nhóc, nhỡ đâu lại bị Lệ Cảnh Thần nghe được thì sao.
"Ngẩn ra làm gì đấy?"
Thanh âm đột ngột khiến nàng giật mình, Khương Đồng quay lại, Lệ Cảnh Thần đang đứng ngay sau lưng nàng, thấy nàng cứ mải gọi điện thoại, hắn liền tới xem.
Khương Đồng nói, "Vừa gọi cho bạn cùng phòng, bảo không về, à, thư ký của anh là người thế nào?"
Ánh mắt Lệ Cảnh Thần đột nhiên trầm xuống, "Hỏi hắn làm gì, ngươi có ý đồ gì sao?"
Khương Đồng tức mình đạp vào bắp chân hắn một cái, "Có thể nói tiếng người không hả? Ta có thể có ý đồ gì với thư ký của anh chứ, vì hắn và bạn cùng phòng ta có vẻ đang hẹn hò, nên ta hỏi thử thôi."
"Cậu ta là thanh niên tốt." Lệ Cảnh Thần nói đơn giản, nắm lấy tay Khương Đồng, "Đi, giúp ta lau người."
Một tay của hắn không thể nào rửa mặt được.
Hai ngày nay vì tay bị thương, Lệ Cảnh Thần không đến công ty được, để Đinh Tông Lương mang hợp đồng gì đó đến Lục Thành, hắn làm việc tại nhà.
Đinh Tông Lương bấm chuông cửa, người ra mở là Khương Đồng, tóc tai cô xõa ra, khoác hờ chiếc áo ngoài.
Đinh Tông Lương khựng lại: "A, cái này!"
Khương Đồng vội vàng khoát tay, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là người giúp việc, chăm sóc Lệ tổng yếu đuối này thôi."
Đinh Tông Lương ừ hử hai tiếng, không nói gì thêm, mấu chốt là trên người Khương Đồng đang mặc áo sơ mi và áo khoác vest của Lệ Cảnh Thần, cái này, thật khó mà không hiểu lầm mà!
Trái lại, Lệ Cảnh Thần ở nhà mặc đồ thường ngày, áo sơ mi trắng, quần dài xám, phong cách ăn mặc thoải mái như vậy khiến Đinh Tông Lương suýt không nhận ra.
"Lệ tổng, văn kiện ngài cần, tôi đã mang đến đủ cả rồi."
"Ừm, để ở đây."
Lệ Cảnh Thần ngồi trên ghế sofa, hai chân dài vắt chéo lên nhau, trên đùi còn để máy tính xách tay.
"Tiểu Đinh, cậu yêu đương rồi hả?" Lệ Cảnh Thần bỗng dưng buột miệng một câu bát quái.
"Không, không có ạ Lệ tổng..."
Lệ Cảnh Thần lập tức nhìn về phía Khương Đồng, Khương Đồng hỏi Đinh Tông Lương, "Chính là bạn cùng phòng Trần Hương của tôi đấy, cậu và Trần Hương thế nào rồi?"
Tai Đinh Tông Lương đỏ ửng lên, "Tiểu Trần, cô ấy rất tốt."
Khương Đồng lo lắng thay cho cậu ta, "Vậy thì tốt rồi, người trẻ tuổi nên nắm bắt nhé, đừng có chờ con gái chủ động."
Lệ Cảnh Thần xen vào, "Cậu ta bằng tuổi với cô."
Khương Đồng trừng mắt nhìn Lệ Cảnh Thần một cái, "Người ta độc thân, tôi ly dị rồi, người ta thì sao không phải người trẻ tuổi?"
Lệ Cảnh Thần: "..."
Vậy hắn ly dị, lại ba mươi, tính là gì? Ông già à?
Đinh Tông Lương sờ mũi, vội vàng chỉ vào áo khoác trên giá rồi nói: "Lệ tổng, tôi không làm phiền hai người nữa, cái đó... mấy chiếc áo khoác này của ngài, tôi tiện thể mang đi giặt luôn."
"Ừm, tốt."
Đinh Tông Lương trước khi đi cũng không quên mang đi mấy chiếc áo khoác lông cừu mới mặc của Lệ Cảnh Thần, Lệ Cảnh Thần cũng không hề nghi ngờ gì.
Đinh Tông Lương nhấc áo khoác lên, kéo lấy vài sợi tóc của Lệ Cảnh Thần, rồi bỏ vào trong túi đã chuẩn bị sẵn.
Tất cả đều là vì Dương Dương.
Hắn không ngờ thằng nhóc vì xét nghiệm DNA mà cố gắng học phát âm như vậy, tối qua hơn mười hai giờ, còn dùng điện thoại của Trần Hương gửi cho hắn một đoạn, đọc diễn cảm một đoạn văn bản.
"Chú Tiểu Đinh ơi, bây giờ con nói chuyện khá hơn rồi, không bị ngọng nữa, chú cho con một ít tóc của Lật Tử tổng đi, xin nhờ xin nhờ."
Một đứa bé con, nỗ lực đến như vậy, Đinh Tông Lương cảm động trước tinh thần của cậu nhóc!
Đau dài không bằng đau ngắn, để cậu ta sớm biết được không phải con của Lệ Cảnh Thần, đối với một đứa bé mà nói, đó là một sự giải thoát đi!
Thế là, chiều tối hôm đó, Đinh Tông Lương dẫn thằng nhóc...
Đem tóc của Lệ Cảnh Thần, còn cả tóc của Khương Minh Dương, cùng nhau đưa đến bệnh viện xét nghiệm.
Bác sĩ nói với Đinh Tông Lương: "Được rồi, kết quả xét nghiệm khoảng ba ngày nữa sẽ có, lúc đó sẽ gửi tin nhắn thông báo cho anh, phụ thân và đứa bé đừng nôn nóng."
Khương Minh Dương ngẩng đầu, "Nhưng ông ấy không phải cha của cháu!"
"A?" Bác sĩ lập tức nhìn Đinh Tông Lương bằng ánh mắt như đang đội mũ xanh vậy.
"Tóm lại, ba ngày nữa sẽ có kết quả xét nghiệm, mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi."
Bác sĩ quay người bỏ đi, Đinh Tông Lương bất đắc dĩ nhìn thằng nhóc, xoa đầu nó...
"Bây giờ xét nghiệm DNA, kết quả sẽ có sau ba ngày, đến lúc đó, chúng ta cùng đi xem nhé."
"Tốt quá tốt quá! Lật Tử tổng không phải ba cháu, hoan hô!" Khương Minh Dương vui vẻ nhảy cẫng lên.
Trong lòng Đinh Tông Lương bùi ngùi, từ đầu đến cuối Trần Hương đều không nói cho hắn biết, ba mẹ của thằng nhóc là ai.
"Dương Dương, bất kể Lệ tổng có phải là ba của con hay không, con cũng đừng buồn khổ, bởi vì thế giới này vốn tàn khốc, vô tình."
Khương Minh Dương nhíu mày, "Baidu nói là làm cái xét nghiệm này thì Lật Tử tổng sẽ thành ba cháu mà."
Đinh Tông Lương thở dài, không muốn làm thằng nhóc tổn thương, "Không phải, trừ khi kết quả xét nghiệm là 99.999%, Lệ tổng mới là ba của con, nếu không phải con số đó, vậy ông ấy cũng không phải là ba của con, sau này con cũng không cần tranh cãi bắt ông ấy làm ba nữa."
"Lời chú nói như vậy con hiểu không? Dương Dương."
Đinh Tông Lương cũng không trông đợi thằng nhóc có thể hiểu được, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Không ngờ rằng, thằng nhóc lại gật đầu, "Con biết 99 nha, con biết cả những số lớn hơn 99 nữa đó! Con biết nhiều nhiều số lắm."
Đinh Tông Lương cười, "Ừm con giỏi lắm, tóm lại là chú tiêm cho con một mũi vắc xin dự phòng trước, ba ngày nữa bác sĩ sẽ gửi cho con một tờ giấy, nếu trên giấy viết 99 thì chúc mừng con trúng số độc đắc, nếu con số không phải 99 thì cũng đừng buồn, dù Lệ tổng có phải là ba của con hay không, con đều phải sống thật tốt, sống thật mạnh mẽ nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận