Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 80: Nàng dựa vào cái gì khi còn sống phu khí (length: 9072)

Lệ Cảnh Thần từ trên giường ngồi dậy, gáy chợt thấy một trận khí lạnh cùng ớn lạnh, "Sau đó thì sao?"
"Ta đuổi nàng chạy thôi! Nếu ta đến chậm một bước, thì sợ bây giờ ngươi mở mắt ra, nàng đã nằm bên cạnh ngươi, ngươi không muốn chịu trách nhiệm cũng không được."
". . ." Lệ Cảnh Thần mày nhíu lại rất chặt, sống ba mươi năm, hắn lần đầu tiên bị phụ nữ theo đuôi về nhà.
Đêm qua, Khương Đồng sinh nhật, hắn xác thực uống say, lúc đầu Tống Thanh Dật muốn đưa hắn về, hắn tìm người chở giúp.
Lệ Cảnh Thần kiểm tra lại camera giám sát trong nhà, phòng khách có camera, chủ yếu là đôi khi hắn sẽ mời nhân viên quét dọn nhà, camera là để đề phòng.
Thời gian được điều đến đêm qua rạng sáng, quả nhiên sau khi hắn lảo đảo vào cửa không lâu, An Tuyết Giai liền đẩy cửa chưa đóng mà vào, còn chụp vài tấm ảnh nhà hắn.
Ngay lúc An Tuyết Giai đẩy cửa vào phòng ngủ chính thì Tống Thanh Dật kịp thời chạy đến.
Tống Thanh Dật trông thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi của Lệ Cảnh Thần, liền muốn cười, "Thấy chưa? Ta không lừa ngươi mà? Còn may có ta, không thì ngươi nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch."
Lệ Cảnh Thần hỏi hắn, "Nàng chụp ảnh nhà ta làm gì?"
Tống Thanh Dật cười nói, "Chắc là muốn gửi cho Khương Đồng xem thôi, nếu không thì cũng là khoe với mẹ ngươi, ngươi dẫn nàng về nhà, những mánh khóe của phụ nữ, ta còn không biết sao."
"Chưa làm thì là chưa làm," Lệ Cảnh Thần nói với Tống Thanh Dật, "Ngươi giúp ta giải thích hai câu."
Tống Thanh Dật vui vẻ, "Giải thích với ai? Mẹ ngươi hay Khương Đồng?"
Lệ Cảnh Thần không nói gì, khóe miệng Tống Thanh Dật càng thêm tươi cười, tên này đúng là chết nhát mà.
Hôm sau, Khương Đồng tham gia một buổi tiệc thương gia, toàn là các nữ lão đại, còn có An Tuyết Giai.
An Tuyết Giai thấy Khương Đồng thì phá lệ thân thiện, chủ động lại gần tìm nàng ngồi.
"Đã lâu không gặp," An Tuyết Giai vuốt mái tóc dài, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Khương Đồng.
"An tiểu thư khỏe." Khương Đồng cười nhưng không thật lòng.
An Tuyết Giai lấy điện thoại ra, muốn thêm WeChat của Khương Đồng, sau này có công việc còn tiện liên lạc, Khương Đồng đồng ý rồi thêm bạn.
An Tuyết Giai mở trang cá nhân của mình, "Cô xem ảnh tôi chụp ở tuần lễ thời trang Paris mấy hôm trước nè."
Đưa cho Khương Đồng xem ảnh, ảnh được vuốt từ sau ra trước, từ ảnh ở tuần lễ thời trang Paris chuyển trực tiếp sang ảnh chụp hôm qua.
Khương Đồng khẽ nheo mắt lại, nói, "Bối cảnh này quen quen nha, giống bên Lục Thành, trước đây tôi từng ở bên đó."
An Tuyết Giai cười, cố ý phóng to ảnh, "Bạn trai tôi dẫn tôi về nhà anh ấy, đây là nhà của anh ấy."
"Có thể cho tôi xem chút được không?"
An Tuyết Giai đưa điện thoại cho Khương Đồng, để nàng thoải mái xem! Cứ tự nhiên mà xem!
Khương Đồng phóng to ảnh chụp, nói, "Nơi này giống chỗ tôi từng ở trước kia, y như đúc, phòng khách nhà tôi cũng bài trí như thế, vị trí chậu hoa cũng vậy, đây chính là nhà của Lệ Cảnh Thần rồi."
An Tuyết Giai cười rất ngượng ngùng, không phủ nhận, "Lúc đầu tôi không muốn làm cô tổn thương, tôi và Cảnh Thần quen nhau một thời gian rồi."
"Thật sao? Hai người yêu nhau mà cô còn cần phải theo đuôi hắn sao? Thừa lúc hắn uống say, đến nhà hắn, sau đó còn chụp lén? Danh gia vọng tộc An gia làm vậy đó hả?"
Giọng Khương Đồng không mặn không nhạt, nhất thời, mấy người phụ nữ xung quanh đều hướng mắt nhìn sang bên này.
Mặt An Tuyết Giai biến sắc, đứng lên chỉ vào Khương Đồng, "Cô nói cái gì vậy, ai theo đuôi hắn, ai chụp lén?"
Khương Đồng ngẩng đầu nhìn An Tuyết Giai đang tức giận, cười lạnh, "Nổi nóng rồi à? Bạn Lệ Cảnh Thần nói với tôi, cô theo đuôi hắn về nhà, sau đó định làm chuyện mờ ám, may mà bạn hắn kịp thời xuất hiện, đuổi cô đi, tôi nói có đúng không? Nếu không đúng, tôi sẽ xin lỗi cô."
"Cô, cô," An Tuyết Giai ấp úng không nói nên lời.
An Tuyết Giai không ngờ nam nhân kia đêm qua, lại còn gọi điện kể chuyện này với Khương Đồng.
Ha ha, hóa ra đây là bạn chung của hai người?
Khương Đồng lại cười, "Xem ra tôi nói không đúng rồi, khiến An tiểu thư tức giận như vậy. Vậy đi, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho bạn tôi, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì, có phải hắn hiểu lầm An tiểu thư hay không."
"Khương Đồng cô chờ đó cho tôi!"
An Tuyết Giai không muốn tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ, xách túi lên rồi giận dữ rời đi.
Người phụ nữ bên cạnh kéo tay Khương Đồng, buôn chuyện, "Có chuyện gì vậy? An Tuyết Giai theo đuôi? Còn tự tiện vào nhà người ta chụp lén sao?"
Khương Đồng nhún vai, "Người ta không tố cáo nàng xâm nhập bất hợp pháp, coi như nàng may mắn."
Sáng nay, nghe Tống Thanh Dật kể lại chuyện này, cô cũng giận tím người, Lệ mỗ đúng là gan lớn, đi ngủ không thèm đóng cửa.
Hôm nay trường hợp này, chủ tiệc có quan hệ với nhà họ An, lần đầu tiên mời Khương Đồng, ngay lúc An Tuyết Giai lấy điện thoại ra muốn thêm WeChat của cô, Khương Đồng liền biết cô ta muốn gì rồi.
Chỉ tiếc, cô không phải là người nhẫn nhịn, An Tuyết Giai muốn làm cô tức giận, dựa vào cái gì cô lại phải tức giận vì người khác hả? An Tuyết Giai không phải cứ muốn giẫm lên gót chân cô sao, vậy thì để cô ta phải khó chịu.
Khương Đồng ăn uống xong thì rời đi.
Gió thổi bên ngoài khiến cô hơi run, vừa rồi ở trong, cô cảm thấy hơi nóng mặt, để gió thổi, một lúc lạnh lúc nóng, không biết có phải là bị cảm không.
Hắt hơi mấy cái, Khương Đồng quyết định đi mua chút thuốc để đề phòng.
Xe dừng ở đường Hoài Âm, vừa hay có một người phụ nữ từ tiệm bánh kem bên cạnh đi ra, Khương Đồng và người đó nhìn nhau, đối phương đeo khẩu trang, mỉm cười đi về phía cô.
Khương Đồng ngớ người một giây, đối phương nói, cô là bác sĩ Ninh Giản An của viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em.
"Ninh bác sĩ là cô hả, xin lỗi cô không mặc áo blouse trắng, tôi có hơi không nhận ra."
Hơn nữa còn đeo khẩu trang, Khương Đồng đến giờ còn chưa biết Ninh Giản An trông thế nào.
Ninh Giản An đút hai tay vào túi áo khoác đen, hỏi Khương Đồng đến mua thuốc à?
"Ừ, có hơi cảm, định mua trước để phòng."
"Gần đây cảm cúm hoành hành ghê lắm, tôi mua giúp cô nha, có vài hiệu thuốc quen, tiện thể nói chuyện với cô luôn."
Khương Đồng thầm nghĩ, vị bác sĩ Ninh này tốt bụng thật.
Ninh Giản An giúp Khương Đồng chọn vài loại thuốc lành tính, còn có vài loại thuốc Đông y, rất kiên nhẫn nói với cô công dụng, cách uống, Khương Đồng liên tục cảm ơn.
"Không cần khách sáo, tiện tay thôi mà," Ninh Giản An hít một hơi sâu, "Vẫn chưa biết cô tên gì?"
"Tôi tên Khương Đồng." Khương Đồng thoải mái đáp.
"Khương. . . Đồng," trong mắt Ninh Giản An thoáng gợn sóng, cuối cùng đôi mắt biến thành ôn nhu, "Là gừng Khương, Đồng Đồng trong đỏ đồng?"
"Tên tôi dễ nhớ lắm đúng không." Khương Đồng đã xong việc rồi, Ninh Giản An ở đâu? Cô lái xe đưa người ta đi.
"Tôi ở khu dân cư Kim Sắc bên kia, không tiện đường thì thôi, tôi mua bánh kem vì thẻ thành viên sắp hết hạn."
"Khu dân cư Kim Sắc là khu cạnh vườn hoa hải đường đúng không? Tôi tiện đường."
Ninh Giản An lên xe Khương Đồng, nhìn cô lái Porsche, hỏi cô cuộc sống cũng khá ổn ha?
"Tạm được, cũng đủ sống qua ngày." Khương Đồng khởi động xe.
"Vườn hoa hải đường là khu cũ, sao cô lại sống ở đó?"
"Bạn tôi ở bên đó, tôi ở chung với bạn."
Ninh Giản An nói: "Lần trước cô em chồng cô nói, cô là mẹ đơn thân, vậy cô mang con đến ở nhà bạn hả?"
"Ừ đúng, tôi bình thường bận công việc, bạn tôi giúp tôi chăm."
Ninh Giản An nhíu mày, con bé này làm sao thế nhỉ, mang theo con ở nhà bạn? Đến nhà mình còn không có? Thế mà còn lái xe xịn thế kia.
"Người trẻ tuổi đừng sĩ diện. Lái xe chẳng có gì quan trọng, chỉ là công cụ đi lại thôi, con gái tốt nhất là nên có nhà cửa, nhà so với xe thì còn tăng giá trị tài sản, xe thì toàn là đồ tiêu hao, huống hồ lại là xe sang, càng tốn kém hơn. Chi bằng đổi sang nhà còn hơn."
Đợi Ninh Giản An nói xong, Khương Đồng mỉm cười, "Bác sĩ Ninh nói nhiều ghê ha."
Ninh Giản An lúc này mới nhận ra mình đã nói hơi nhiều, xấu hổ cười một tiếng, "Có lẽ là bệnh nghề nghiệp."
Còn nói, "Cô...một mình mang con, còn ở chung với bạn, chẳng lẽ không có người thân sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận