Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 206: Toàn bộ hành trình, hắn nhìn chằm chằm Khương Minh Dương nhìn (length: 7958)

Khương Đồng không muốn nghe máy, hắn cứ gọi không ngừng, nàng cau mày nhận máy, "Này, ngươi muốn làm gì?"
"Vẫn ổn chứ? ?"
Giọng Lệ Cảnh Thần mang theo vài phần tức giận rõ rệt, "Về chuyện kia? Có kỹ thuật của ta tốt không? So với ta ai hiểu chăm sóc cảm xúc của ngươi hơn?"
Khương Đồng ngẩn người mấy giây, "Có phải sáng nay ngươi chưa uống thuốc không? Lên cơn gì đấy."
Hình như Lệ Cảnh Thần nghe thấy tiếng xả bồn cầu, giọng hắn rất lạnh nhạt, "Nếu không có tiền trả cho ta thì hỏi hắn, để hắn chuyển cho ta. Hoặc là, đưa điện thoại cho hắn, ta nói chuyện với hắn."
"Rốt cuộc ngươi lên cơn gì, ta đưa điện thoại cho ai? Ta luôn ở một mình, bên cạnh không có ai, ngươi bắt ta nói với ai?"
"Vừa nãy hình như ta nghe thấy bên cạnh ngươi có người ——"
"Có cái đầu nhà ngươi, tới thời kỳ mãn kinh thì đi uống thuốc đi, đừng đến làm phiền ta."
". . ." Lệ Cảnh Thần im lặng hai giây, mày giãn ra, ngữ khí bỗng nhiên không còn cứng nhắc như vậy nữa, "Đừng cúp máy, " hắn nói.
"Rốt cuộc ngươi muốn ta ký tên vào cái gì? Ta không tin là ngươi giữ làm kỷ niệm."
"Không phải do đứa nhỏ nhà đồng nghiệp của ta, không biết làm sao mà mê ngươi, coi ngươi là thần tượng, nên mới đòi xin, cũng chỉ có trẻ con mới xem trọng ngươi, nét chữ của ngươi so với chó cào hai nhát còn xấu hơn, cho mười đồng ta cũng không thèm."
Khương Đồng trong lòng có chút chua chát.
Nàng mua cho con một món đồ chơi phiên bản giới hạn, lẽ ra trẻ con ai cũng thích, nhưng vẫn không bằng một chữ ký của người kia, rõ ràng Khương Minh Dương thích chữ ký hơn.
Nói ra được mấy lời này, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều.
Lệ Cảnh Thần: "Vậy ngươi đi tìm con chó đi, ta với nó so xem, chữ của ta đẹp hay là nó cào hai nhát đẹp."
Khương Đồng: "Bệnh thần kinh, sau này đừng gọi cho ta nữa."
Nàng tức giận cúp máy.
Vừa nãy đúng là Khương Minh Dương đang xả bồn cầu, may mà nàng phản ứng nhanh.
Sau đó đi vào toilet nhìn Khương Minh Dương —— Khương Minh Dương đã thay bộ đồ thể thao màu xám mới tinh, phối với chiếc áo phông trắng, đang đánh răng, không ngừng soi gương, lẩm nhẩm hát.
Khương Đồng bất lực, gọi hắn mau ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm.
Chẳng mấy chốc thì Trần Hương tới, Khương Đồng hỏi nàng ăn cơm chưa? Trần Hương nói đã ăn rồi.
"Dương Dương, hôm nay để dì đi cùng con dự hội thao nhé, mẹ con không khỏe lắm."
Khương Minh Dương lập tức nhìn Khương Đồng, mắt đầy lo lắng và khó hiểu.
Khương Đồng nói, sáng nay chân cô hơi bị chuột rút, không chạy được, nên để dì Hương Hương đi cùng, nhưng hôm nay Khương Đồng vẫn sẽ đến trường xem hội thao.
"Dạ. . ." Cậu bé cúi đầu, đáy mắt thoáng qua vẻ thất vọng.
Khương Đồng biết con không vui, nhưng cũng hết cách, trong bụng còn có một đứa, nếu như nhảy nhót lung tung, lỡ có chuyện gì với đứa nhỏ trong bụng thì sẽ rất phiền.
"Mẹ sẽ mang máy quay phim đi, mẹ sẽ quay lại cho con, mẹ nhất định sẽ quay lại dáng vẻ đẹp trai nhất của con trai mẹ."
Ăn uống xong, ba người cùng nhau đến trường mẫu giáo —— Khương Minh Dương tay trái nắm Khương Đồng, tay phải nắm Trần Hương, đến sân mới buông tay ra, chạy tới khoe khoang với bạn bè.
"Mọi người mau nhìn đi, đây là Lật Tử tổng ký tặng trên áo cho tớ đấy, cả thế giới này chỉ có một cái thôi!"
"Lật Tử tổng là cái gì thế?"
Khương Minh Dương ngạo nghễ nói, "Lật Tử tổng chính là Lật Tử tổng thôi."
Một bạn nữ vội nói, "Tớ hiểu rồi, tớ hiểu rồi! Khương Minh Dương, tớ hiểu cậu, Khương Minh Dương nói gì cũng đúng, bởi vì cậu ấy đẹp trai."
Một bạn nữ khác không chịu kém cạnh, "Khương Minh Dương nói Lật Tử tổng, có thể là một món ăn ngon không nhỉ!"
Một bạn nữ trực tiếp giữ chặt tay Khương Minh Dương, "Nhà tớ có nhiều hạt dẻ lắm, Khương Minh Dương, cậu đến nhà tớ ăn hạt dẻ nhé, tớ sẽ bóc hạt dẻ cho cậu ăn."
Khương Minh Dương buông tay cô bạn, ra dấu: Không phải ăn hạt dẻ đâu, là một người rất đẹp trai nha!
Khương Đồng cứ như thế mà tận mắt nhìn thấy Khương Minh Dương bị mấy cô bạn vây quanh, sau đó các cô gái bao vây lấy cậu.
"Khương Minh Dương, cậu đến nhà tớ ăn đi, nhà tớ có rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon."
"Khương Minh Dương, quần áo hôm nay của cậu trắng quá, đừng làm bẩn nhé, nếu làm bẩn tớ sẽ tắm cho cậu."
"Khương Minh Dương, cậu nhìn xem tớ cũng mặc đồ trắng này, chúng ta mặc giống nhau đấy, mẹ tớ nói cái này gọi là đồ đôi."
Khương Đồng bật cười, nhìn kiểu này thì con dâu tương lai của cô cũng khá nhiều đấy chứ! Sau này con trai cô sẽ không phải đi làm rể đâu nhỉ? Ừm, con rể ở rể bây giờ cũng không tệ. . .
Thôi được, cô vẫn là không nên qua làm phiền bọn trẻ nữa, Trần Hương đang chuẩn bị công việc, Khương Đồng định đi xuống khu vực khán giả ngồi, bỗng nhiên sau lưng có một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Khương Đồng? ? ?"
Khương Đồng ngẩn người, quay đầu lại nhìn, Tống Thanh Dật đang sải bước đi về phía nàng.
Tống Thanh Dật nhìn chằm chằm Khương Đồng, mắt trợn tròn, "Trời ơi, đúng là cậu, tớ còn tưởng tớ nhìn nhầm, sao cậu lại ở đây? Ở trường mẫu giáo?"
Khương Đồng thầm mắng trong lòng, xui xẻo! Sao lại có thể gặp Tống Thanh Dật chứ. . . !
Tống Thanh Dật xoa cằm, "Đến trường mẫu giáo, chẳng lẽ cậu có. . ."
"Không, tôi đi cùng Trần Hương tới."
Cô chỉ vào Trần Hương và Khương Minh Dương ở đằng xa, bình tĩnh nói.
Tống Thanh Dật thấy Trần Hương và Khương Minh Dương, thu lại ánh mắt, rồi lại nhìn tiếp Khương Đồng.
"Cho nên cậu trốn ở Vĩnh Chu đấy à? ?"
"Cái gì mà trốn, tôi đến đây du lịch, không được sao."
"Tớ tin cậu mới lạ. Ai, mà lần trước ở Nam Đế, cậu thấy tớ liền chạy cái gì? Có phải cậu có bạn trai rồi không?"
"Tôi không có——"
"Quan hệ của hai chúng ta như thế nào, cậu nói thử xem, tớ cam đoan không nói với lão Lệ."
"Tôi thật sự không có," Khương Đồng nghẹn lời, giờ chỉ muốn Tống Thanh Dật đi nhanh lên, sao hắn lại xuất hiện ở trường mẫu giáo vậy chứ?
Một giây sau liền nghe thấy hiệu trưởng đang phát biểu trên đài, "Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, xin cảm ơn các lãnh đạo đã bớt chút thời gian quý báu đến cơ sở trường mẫu giáo của chúng ta, gửi gắm những lời chúc chân thành nhất đến các em nhỏ. . ."
Nghe thấy hai chữ "lãnh đạo", Khương Đồng bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì, Tống Thanh Dật xòe tay.
"Tớ là thay chú tớ đến đây, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, mà nói cậu có thật có người rồi sao? Lão Lệ có biết cậu ở đây không? Có cần tớ thông báo cho anh ấy một tiếng không?"
Khương Đồng vội nói, đừng đừng, đừng thông báo cho hắn.
Tống Thanh Dật tặc lưỡi, "Vậy cậu tuyệt đối đừng đi, tớ đi đến khu vực lãnh đạo chờ chút nữa rồi hai chúng ta ôn lại chuyện cũ cho thỏa."
Khương Đồng giờ muốn đi cũng không được, cô còn phải quay phim cho Khương Minh Dương.
Ngồi trên khán đài, Tống Thanh Dật thấy Trần Hương cùng Khương Minh Dương thi chạy vượt chướng ngại vật, chạy tiếp sức.
Tống Thanh Dật vuốt cằm, nhìn Khương Minh Dương, xem ra đứa trẻ này đúng là con của người phụ nữ này? Nếu không sao lại cùng nhau tham gia hội thao chứ.
Trong suốt buổi lễ, Tống Thanh Dật cứ nhìn chằm chằm Khương Minh Dương.
Cậu bé giành giải quán quân ở cuộc thi chạy tiếp sức, kích động giơ hai tay lên.
Lúc này, Tống Thanh Dật thấy chữ ký trên quần áo của cậu bé, hắn nhíu mày, nét chữ này càng nhìn càng thấy quen mắt.
Cuối cùng thì hắn cũng thấy rõ chữ "Thần", Tống Thanh Dật chợt hiểu ra, lấy điện thoại ra chụp lại chiếc áo của Khương Minh Dương, sau đó gửi một tin nhắn cho Lệ Cảnh Thần.
[Đây có phải chữ của anh không?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận