Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 135: Ngươi là đau lòng ta, vẫn là hận ta (length: 5795)

Khương Đồng cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không có gì." Giờ khắc này đáy mắt của nàng tràn đầy t·h·i·ê·n ngôn vạn ngữ. . .
Lệ Cảnh Thần, làm ngươi biết ta cho ngươi sinh đứa bé về sau, ngươi là sẽ đau lòng ta một thân một mình mang hài t·ử vất vả, hay là sẽ h·ậ·n ta giấu diếm ngươi đây?
Đáp án này, Khương Đồng không biết.
Đã từng là không muốn nói. . .
Sau đó chậm rãi biến thành không thể nói. . .
Hiện tại là không dám nói. . .
Lấy lại tinh thần, hơn một trăm đóa hoa hồng Khương Đồng ôm không xuể, vừa rồi Lệ Cảnh Thần đã trả cho đối phương một ngàn tệ, mua toàn bộ hoa hồng.
Khương Đồng không muốn cứ như vậy đi, quá bị thua t·h·i·ệ·t.
Vừa hay nhìn thấy bên cạnh có mấy người trẻ tuổi đang bày sạp bán hàng, gào to rao bán, Khương Đồng cũng nghĩ học bọn họ, liền bắt chước làm theo bày trò làm ăn, "Đi ngang qua, đi lại, tuyệt đối đừng bỏ lỡ! Một cành hoa hồng chỉ bán mười lăm tệ, miễn phí tặng kèm một tấm chụp ảnh chung với anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi đây."
Lệ Cảnh Thần: ". . . ? Ngươi bị đ·i·ê·n rồi."
Khương Đồng nói: "Dù sao cũng chẳng ai nhận ra hai ta, nếu không bỏ tiền mua hoa xong lại đem ném đi thì quá lãng phí. Vừa hay còn có thể k·i·ế·m chút tiền đổ xăng."
Thật sự có mấy cô gái trẻ hưng phấn, muốn mua hoa lại muốn chụp ảnh chung với Lệ Cảnh Thần, Lệ Cảnh Thần quay mặt đi, "Ta không phải là khỉ, ngươi đừng ép ta làm việc ta không t·h·í·c·h."
Khương Đồng đổi giọng: "Mua hoa, có thể miễn phí tặng kèm một tấm chụp ảnh chung với cô gái xinh đẹp này, nhanh tay thì còn."
Lệ Cảnh Thần bất đắc dĩ nhìn Khương Đồng, nàng sao mà tự luyến đến vậy? Mặc dù rõ ràng là xinh đẹp vô cùng. Lại có mấy cô gái trẻ, đến mua hoa trả tiền xong liền muốn chụp ảnh chung với Khương Đồng.
Một cô gái nói Khương Đồng giống minh tinh cô thích, một cô bé khác nói Khương Đồng giống thành viên nhóm nhạc nữ, xem ra chắc là hát hay nhảy giỏi lắm.
Lệ Cảnh Thần bỗng nhiên chen vào, "Nàng hát chẳng ra gì."
Khương Đồng trừng mắt liếc hắn một cái, không giúp thì thôi còn phá đám!
Lệ Cảnh Thần không nói thêm gì nữa, hắn lui qua một bên, nhìn Khương Đồng cùng mấy cô gái chụp ảnh chung, Khương Đồng là người chuyên chụp ảnh selfie, rất biết chọn góc độ, mỗi tấm ảnh chụp đều rất đẹp, còn giúp đối phương trông đẹp hơn.
Khiến mấy cô gái vui vẻ ra mặt, người nào cũng vui vẻ mua một cành hoa rồi đi.
Lần lượt lại có các cô gái trẻ đến mua hoa, cũng có người không chụp ảnh chung, chỉ đơn thuần mua hoa, mua hoa xong không quên khen Khương Đồng xinh đẹp, chồng của cô đẹp trai quá.
"Đây chỉ là người giúp việc của tôi thôi, không phải chồng tôi."
"Thật á? Cứ tưởng hai người là một cặp chứ!"
"Ai thèm là một cặp với hắn," Khương Đồng nói, "Tôi với hắn như Phượng Hoàng truyền kỳ thôi, chỉ là hợp tác."
Lệ Cảnh Thần muốn nói gì đó, thấy người vây xem càng lúc càng đông, hắn dứt khoát không giải t·h·í·c·h nữa, quay mặt đi, hai tay đút túi mặc cho Khương Đồng ở đây bịa chuyện.
Bỗng nhiên có một người đàn ông hơi mập đi tới, hào phóng mua mười đóa hoa hồng, còn muốn chụp ảnh chung với Khương Đồng.
Tay của đối phương vừa chạm vào vai Khương Đồng, một giây sau liền bị một bàn tay thon dài hữu lực đột nhiên đẩy sang một bên.
Lệ Cảnh Thần chắn trước mặt Khương Đồng, không vui nói: "Đàn ông chụp ảnh chung với tôi, phụ nữ chụp ảnh chung với cô ấy."
"Anh bạn, tôi thẳng nhé, ai muốn chụp ảnh chung với anh. . ." Đối phương chưa nói hết lời, lập tức trợn tròn mắt, "Anh chẳng phải là tổng giám đốc tập đoàn Đế Cảnh, nhân vật truyền kỳ mới lập nghiệp thành công trong vòng hai năm trở lại đây sao? ! Lệ Cảnh Thần? !"
Lệ Cảnh Thần bắt tay với đối phương, chào anh.
"Ngài khỏe ngài khỏe!" Đối phương trực tiếp nắm lấy tay Lệ Cảnh Thần không buông ra, "Thần tượng của tôi đó! Ngài là thần tượng của tôi đấy! Mau giúp tôi chụp ảnh chung với thần tượng, còn lại hoa tôi muốn mua hết."
Lệ Cảnh Thần: ". . ."
Khương Đồng nhịn cười, rõ ràng từ đáy mắt Lệ Cảnh Thần nhìn ra vẻ "Tiền khó k·i·ế·m, phân khó nuốt", cảm giác này cũng giống như lúc trước khi cô vẫn còn là nhân viên, bị ép gọi điện thoại cho Lệ Cảnh Thần.
Chưa đầy một tiếng, hoa hồng đã bán hết.
Lệ Cảnh Thần kéo tay Khương Đồng, để nàng lên xe! Không thể ở chỗ này nữa, phải đi tham quan chỗ khác, không thì mặt mũi hắn để đâu cho hết.
"Fan nam của ngươi cũng không ít đấy."
"Ta cảm ơn ngươi." Lệ Cảnh Thần gõ nhẹ vào trán nàng bằng ngón tay cong, "Thích khoe mẽ?"
"Ít ra cũng k·i·ế·m được một ngàn rưỡi." Khương Đồng mở ứng dụng Wechat đưa màn hình cho hắn xem, đáy mắt có chút ý vị sổ sách, nói, "Như vậy tính ra chỉ k·i·ế·m được năm trăm tệ, cho ngươi tiền đi đường, đủ chứ."
Lệ Cảnh Thần không nói gì, hắn cũng không lập tức nổ máy xe, mà là nghiêng người sang phía nàng, bỗng nhiên hôn nhẹ lên môi nàng một cái, hôn rất mạnh tạo ra cả tiếng.
Khương Đồng lau miệng, "Anh làm gì vậy? Có thể đừng tùy t·i·ệ·n như vậy không!"
Lệ Cảnh Thần giúp nàng cài dây an toàn, lúc này mới từ tốn nói, "Ngươi lôi kéo ta chụp ảnh chung với người lạ, còn không tùy t·i·ệ·n sao, ngươi cao thượng."
Khương Đồng: ". . ."
- Sắc trời dần tối, Tống Thanh Dật nhìn đồng hồ, kết quả mong ngóng cuối cùng cũng đã có, rốt cuộc bỏ được rời khỏi cửa hàng 4S, đi tới nơi giám định.
Tống Thanh Dật tự mình lái xe đi lấy túi niêm phong, bạn hắn thấy hắn cười vui vẻ như vậy, đưa túi cho hắn, vừa hỏi, đi đâu mà vui thế?
Chắc là đã có một cô em rất xinh rồi hả?
"Ta đi thử lái một chút thôi, làm xong cái giám định, chỉ k·i·ế·m được một chiếc Range Rover, ta tính một lát nữa sẽ đi lấy xe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận