Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 84: Ăn cơm no mới có khí lực làm việc (length: 7447)

Ninh Giản An đã gói kỹ sủi cảo, Khương Đồng giúp nàng đặt vào nồi nấu, làm đủ hai loại nhân, cải trắng thịt bò và rau hẹ thịt heo.
Lúc bưng sủi cảo lên, trong đầu Khương Đồng hiện lên hình bóng Lệ Cảnh Thần, nhớ lại lần ăn sủi cảo bị thiu phải nhập viện vì viêm dạ dày cấp, khi đó là lập đông, thoáng cái đã đến tết ông Táo.
Đợi lần sau ăn sủi cảo thì đã qua Tết rồi.
Sủi cảo nóng hổi được bưng lên bàn, Khương Đồng và Ninh Giản An đều thích ăn sủi cảo chấm giấm, nhưng Lệ Thanh Hà và Khương Minh Dương thì không ăn.
"Mẹ ơi, nhiều sủi cảo thế này, để Lật tử tổng đến ăn có được không?"
Thằng bé con đột nhiên nói một câu nhỏ nhẹ khiến Khương Đồng nhíu mày, nàng đặt đũa xuống, mắt đối diện với Khương Minh Dương.
Khương Minh Dương khoanh tay lại, "Hừ, người ta chỉ hỏi một chút thôi mà, sao mẹ lại nhìn con như vậy?"
Lệ Thanh Hà cười, "Đúng đấy, chẳng lẽ không cho con nít hỏi sao? Dù sao cái anh kia cũng lực lưỡng."
Khương Đồng liếc Lệ Thanh Hà, Lệ Thanh Hà lập tức ngậm miệng, sau đó ánh mắt Khương Đồng lại tiếp tục nhìn chằm chằm Khương Minh Dương, "Hắn bận lắm không đến được đâu, ba người chúng ta là mỹ nữ cùng con ăn cơm, vẫn chưa đủ sao?"
Khương Minh Dương hụt hẫng, "Lật tử tổng không có mỹ nữ cùng ăn cơm, đáng thương quá đi!"
Ninh Giản An chen vào, "Lật tử tổng, chẳng lẽ là?" Nàng ngừng lại nhìn về phía Khương Đồng, Khương Đồng gật đầu, ngầm thừa nhận.
Khương Đồng xoa đầu Khương Minh Dương, thở dài, "Không phải đã nói rồi sao, con phải ngoan ngoãn nghe lời nhé."
Khương Minh Dương cúi đầu: "Con đã rất ngoan rồi, cũng rất nhẫn nại, nhẫn nại đến mức chỉ nhắn cho Lật tử tổng một tin thăm hỏi thôi mà!"
Khương Đồng lập tức đứng ngồi không yên, hắn nhắn cái gì rồi? Thằng nhóc này sao cứ lén lút gây chuyện cho nàng thế?
Khương Minh Dương giải thích, nó dùng điện thoại của mình nhắn, vì nó có số điện thoại của Lệ Cảnh Thần nên đã nhắn cho Lệ Cảnh Thần một câu: [tết ông Táo khoái hoạt O()O]. Mười lăm phút trước đã nhắn, Lệ Cảnh Thần vẫn chưa trả lời nó.
Khương Đồng định tịch thu điện thoại của nó thì điện thoại của thằng bé đổ chuông bài hát "Gió bấc đã thổi, ta là hoa hồng bị thương~".
"Dương Dương?"
Một giọng nam trầm thấp, quyến rũ vang lên, Khương Đồng không nói gì, nàng bất lực đưa điện thoại cho thằng bé.
Khương Minh Dương vui vẻ áp điện thoại lên tai, "Lật tử tổng ba ba! Sao ba không trả lời tin nhắn của con vậy?"
"Vừa mới thấy tin nhắn, cũng chúc con tết ông Táo vui vẻ."
Khương Minh Dương cười ngây ngô, "Lật tử tổng ba ba, ba ăn cơm chưa? Có ăn sủi cảo không ạ?"
Bên Lệ Cảnh Thần khá ồn, hắn nói đang ăn.
Khương Minh Dương lại hỏi: "Vậy ba ăn sủi cảo nhân gì ạ? Ăn với ai vậy? Có mỹ nữ nào đi cùng không ạ?"
Khương Đồng âm thầm đánh vào vai thằng bé, đừng có nói linh tinh, Khương Minh Dương không để ý đến Khương Đồng.
Lệ Cảnh Thần nói, hắn đang ăn sủi cảo cùng mẹ, còn có ông nội nữa, những người trong nhà của hắn, hắn ăn sủi cảo nhân tam tiên và nhân thịt bò.
Khương Minh Dương nhíu mày, "Vậy ba phải ăn nhiều vào nhé, đàn ông ăn no thì mới có sức làm việc!"
Lệ Cảnh Thần mỉm cười, nói được, "Con ăn cơm chưa? Vẫn ở nhà dì Từ à?"
Khương Minh Dương nói: "Ăn cơm rồi ạ, không ở bên kia nữa, tại vì... à mà thôi —" thằng nhóc bị Khương Đồng liếc mắt nên vội sửa lại, "Ở nhà dì Khương Khương, tụi con ở vườn tử Vi ạ."
Lệ Cảnh Thần im lặng vài giây, "Vậy à."
Hắn bỗng nhiên hỏi tiếp: "Bữa tối của các con ăn gì?"
Khương Minh Dương hăng hái, "Con cũng ăn sủi cảo nha, là.. là dì bác sĩ gói sủi cảo đó, có ba mỹ nữ cùng ăn với con đó, ba không có được đãi ngộ này đâu!"
"Bác sĩ?" Giọng điệu bình tĩnh của Lệ Cảnh Thần có chút mất kiểm soát, "Dì Khương Khương của con vẫn chưa khỏi cảm à?"
Khương Minh Dương hừ hừ, "Dì bác sĩ là... là bạn của dì Khương Khương đó, con không biết quen kiểu gì nữa."
"Được,"
Lệ Cảnh Thần nói, "Bên ba còn chút việc, ba cúp máy trước nhé."
"Lật tử tổng tạm biệt~"
Cúp máy, Khương Minh Dương sắp khóc, lao vào lòng Khương Đồng, tay đấm vào tay nàng, "Đều tại mẹ đó, mẹ cứ bắt con phải gọi mẹ là dì Khương Khương, con nói chuyện cứ bị lắp bắp, Lật tử tổng chắc chắn ghét con mất."
Khương Đồng thấy nó sĩ diện thế này, giống ai không biết? Rõ ràng vừa nãy nói đâu có lắp bắp gì, trơn tru vậy mà.
Khương Minh Dương bịt tai lại, không nghe không nghe, nó đang rất giận, rất tủi thân luôn.
Khương Đồng dỗ nó, đi vào phòng ngủ lấy cho nó một miếng ngọc, năm nay là năm rồng, ai đó đi công tác đã mua cho thằng bé miếng ngọc hình rồng.
"Đây là khi Lật tử tổng đi Thượng Hải công tác đã mua cho con đấy, vui chưa?"
Khương Minh Dương lúc này mới hết khóc, săm soi miếng ngọc, "Ngọc đẹp quá trời, sao bây giờ mẹ mới cho con?"
Khương Đồng kêu oan, "Mẹ nuôi con hôm nay mới đưa cho mẹ đó, mẹ định tối nay lén lút đeo vào cổ cho con đó."
Khương Minh Dương hài lòng ôm miếng ngọc ngủ thiếp đi.
Ninh Giản An chuẩn bị về, Lệ Thanh Hà cũng muốn đi, vì người nhà gọi điện, bảo cô về nhà ăn cơm, tối nay cô không thể ở lại nhà Khương Đồng nữa.
Ninh Giản An nói: "Để em lái xe đưa Thanh Hà muội muội đi."
Lệ Thanh Hà không khách sáo, "Vậy cảm ơn bác sĩ Ninh nha, em không biết lái xe, không thì phải nhờ anh rể đưa rồi."
"Ừm." Ninh Giản An cũng vì lo lắng cho Khương Đồng nên mới chủ động lái xe đưa Lệ Thanh Hà.
Nhà Lệ Thanh Hà —- Lệ Đông Tán chuẩn bị đi đón Lệ Thanh Hà, hắn thấy chiếc Toyota màu đỏ của Ninh Giản An, ngẩn người một chút.
Đến khi đèn xe làm mờ mắt Lệ Đông Tán, chờ Lệ Thanh Hà xuống xe, Lệ Đông Tán không nhìn Lệ Thanh Hà, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Ninh Giản An.
"Sao cô lại đưa em gái tôi về?"
"Tiện đường," Ninh Giản An nói, "Vậy tôi đi trước."
Lệ Đông Tán giữ tay nàng lại, "Vào ăn cơm rồi đi."
Ninh Giản An xa cách rút tay lại, "Không cần, tôi ăn rồi."
Nàng lái xe đi, Lệ Thanh Hà vẫy tay mấy cái trước mặt Lệ Đông Tán, Lệ Đông Tán mới hoàn hồn, Lệ Thanh Hà dường như phát hiện ra điều gì ghê gớm.
"Anh thích bác sĩ Ninh à? Oa, em chợt nhớ ra, anh cũng làm ở bệnh viện bà mẹ và trẻ em, bác sĩ Ninh là đồng nghiệp của anh phải không."
Lệ Đông Tán gõ đầu Lệ Thanh Hà một cái, "Sao em lại quen biết Giản An?"
Lệ Thanh Hà nói, "Cũng là do chị dâu quen biết bác sĩ Ninh, sau đó em cũng tiện thể làm quen với bác sĩ Ninh luôn."
"Em mau nói đi, có phải anh thích bác sĩ Ninh không? Có phải thích người ta không?"
Lệ Đông Tán bó tay với cô em gái này, véo mặt cô, đánh trống lảng: "Lại đi tìm chị dâu à? Chị dâu còn chưa tái hôn với anh trai, em đừng có ngày nào cũng làm phiền người ta nữa."
Lệ Thanh Hà cười khúc khích, "Vậy em không làm phiền chị dâu, em đi làm phiền bác sĩ Ninh được không?"
Lệ Đông Tán nghẹn họng, giơ tay xoa đầu Lệ Thanh Hà, "Muốn ăn đòn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận