Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể

Lệ Tổng, Phu Nhân Không Muốn Phục Hôn Còn Vụng Trộm Sinh Tể - Chương 314: "Ta ngày mai liền kết hôn " (length: 7885)

"Ngươi gọi điện thoại cho ta, ngươi nói ngươi trở về, ta còn tưởng rằng ngươi phải chơi thêm mấy ngày nữa chứ."
"Trong nhà có chút việc," Khương Đồng hỏi Từ Miêu Miêu, "Ngươi trả xe rồi à? Gấp gáp vậy làm gì, ngươi có thể thuê thêm mấy ngày."
Từ Miêu Miêu bất đắc dĩ nói, "Ta là tới đón ngươi đến chỗ ta ở, tránh sóng gió,"
Thấy Khương Minh Dương nhìn mình chằm chằm, Từ Miêu Miêu không dám nói lớn tiếng, ghé vào tai Khương Đồng, nhỏ giọng rỉ tai một hồi.
Khương Đồng sững sờ.
Sắc mặt thay đổi lớn. . . !
Lệ Cảnh Thần đang khai thác một dự án ở gần chỗ cô ở, dự án đang thi công, sao cô không biết? !
Từ Miêu Miêu vỗ tay một cái, "Thì tại vì ta nghĩ, cậu đang ở ngoài đi chơi đó mà, muốn cho cậu không phải lo nghĩ mà vui vẻ chơi, nên mới không dám nói cho cậu."
Khương Đồng hết nói. . . Chuyện này cũng đột ngột quá, nếu không phải Từ Miêu Miêu bây giờ cản cô lại, phỏng chừng giờ này cô dẫn Khương Minh Dương về nhà, không chừng, lại đụng mặt Lệ Cảnh Thần.
Khương Đồng nghe theo Từ Miêu Miêu, lên xe trước.
Khương Minh Dương trên xe liền mệt rũ rời, dụi mắt, gục vào đùi Khương Đồng, "Mẹ ơi, sao chúng ta không về nhà mình ở hả mẹ."
"Chúng ta đến nhà mẹ nuôi của con trước đã." Khương Đồng an ủi Khương Minh Dương, vuốt tóc nó.
Khương Minh Dương ngủ một mạch, Khương Đồng gọi không dậy, Từ Miêu Miêu giúp ôm cậu nhóc xuống xe.
Khương Đồng mua rất nhiều quà cho Từ Miêu Miêu, mua cho nàng ngọc bội bình an, dây chuyền, đồng hồ, còn có mặt nạ dưỡng da, đặc sản các loại, mang cho Từ Miêu Miêu rất nhiều thứ.
Khương Đồng thấy Từ Miêu Miêu mắt sáng lên, nàng thích là được rồi, cứ để Khương Minh Dương tạm thời ở chỗ Từ Miêu Miêu, mình về trước một chuyến, đem hành lý trả về, sau đó lát nữa cô còn phải đi bệnh viện một chuyến.
"Cậu cứ yên tâm trở về đi, hôm nay tớ không có việc gì, tớ giúp cậu trông Dương Dương."
Từ Miêu Miêu đối với quà Khương Đồng mang về, thích không buông tay.
. . .
Lệ Cảnh Thần bên kia, hắn vừa định rời công ty, Lệ Đông Tán tới tìm hắn, đưa cho hắn năm mươi vạn.
Lệ Cảnh Thần từ chối khoản tiền này, coi như nể mặt hắn là em họ và cả nể mặt đó là chị gái ruột của Khương Đồng, hắn đưa qua lấy lệ thôi.
Lệ Đông Tán rất kiên quyết, "Anh hai, anh giúp em nhiều rồi! Em không thể cái gì cũng tiêu của anh, anh nhận đi, như vậy em mới yên tâm, nếu không em áy náy lắm."
Thấy vậy, Lệ Cảnh Thần nhận.
Lệ Đông Tán còn nói, "Chị dâu hình như đã về Nam Đế rồi, hôm nay cô ấy gọi điện thoại cho em, vừa xuống máy bay."
Lệ Cảnh Thần nhíu mày, "Sao cô ấy lại điện thoại cho ngươi?"
"Bởi vì chuyện của Giản An, em nói cho cô ấy biết, em không nói nhiều chuyện khác."
Lệ Cảnh Thần bước đi bỗng nhiên nhanh hơn.
Khương Đồng lái xe về Tử Vi Viên Hoa.
Vừa trả hành lý về nhà.
Cô liền xuống lầu.
Lệ Cảnh Thần mở cửa xe, xe hắn dừng ngay bên cạnh xe của Khương Đồng, Khương Đồng đeo một chiếc túi xách, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông này, bước chân dừng lại.
Sau đó cô thản nhiên như không có gì tiếp tục đi, lướt qua hắn với vẻ mặt không cảm xúc.
"Khụ khụ." Lệ Cảnh Thần siết chặt tay thành nắm đấm, bỗng ho khan hai tiếng.
Khương Đồng không quay đầu.
Lệ Cảnh Thần lại ho khan hai tiếng về phía bóng lưng của cô, Khương Đồng vừa mở khóa xe xong, lúc này mới xoay người lại.
"Anh có chuyện gì không, Lệ tổng?"
"Nghe nói cô bỏ nhà đi, đi đâu vậy?"
Lệ Cảnh Thần nhìn chằm chằm cô, làn da rất trắng, sắc mặt tốt hơn nhiều, mặc một chiếc áo ca rô dáng rộng dài, chiều dài đến tận bắp chân cô.
"Không nóng à, sao cô mặc nhiều vậy?"
"Tôi không nóng." Khương Đồng chỉ trả lời đúng câu hỏi đó, hỏi hắn, còn có việc gì?
"Tôi không biết cô xem tin tức chưa, nếu cô chưa xem, tôi thông báo cho cô một tiếng, đúng ý cô rồi đó, tôi sắp tái hôn."
"À!" Khương Đồng phản ứng rất bình thản.
Nhi Tử đã cho cô xem, tin nhắn Lệ Cảnh Thần gửi, cho nên Khương Đồng biết tin là giả, hắn sẽ không kết hôn.
Lệ Cảnh Thần hơi nheo mắt lại, chân thành nói từng chữ từng chữ, "Tôi nói, tôi sắp tái hôn."
"Tôi nghe được rồi tôi không có điếc, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, được rồi."
Lệ Cảnh Thần thấy cô phản ứng như vậy, tim tức giận lạnh xuống, mặt cũng theo đó lạnh đi, "Ngày mai tôi sẽ cử hành hôn lễ."
"Tốt, ngày mai tôi nhất định qua cổ vũ." Khương Đồng không hề khách khí.
". . ." Lệ Cảnh Thần mặt không biểu cảm đi lướt qua cô, trong đêm tối có chút gió mát này, hắn toát ra một trận hơi lạnh.
Khương Đồng đi trước một chuyến đến chỗ Lộ Xuân Liên.
Lộ Xuân Liên tìm cô khá gấp, lúc đầu Khương Đồng nói hôm nay không rảnh, nay có thời gian rảnh, nên cô đi qua vào buổi tối.
Lộ Xuân Liên đưa cho Khương Đồng chiếc váy voan màu hồng mua được, Khương Đồng vuốt ve chất vải, "Cái váy này đẹp quá, nhưng mà, tôi mặc sẽ bị gầy, hay là dì cho Thanh Hà đi."
Không biết có phải ăn ngon ở bên ngoài không, từ sau khi đến tháng, cô cảm thấy mình mập lên mấy cân, nhất là cái váy này kiểu dáng lại chiết eo dữ dội, cô không dám mặc!
Lộ Xuân Liên cười, "Con gầy như vậy, làm sao mặc lại gầy được chứ."
"Dì Lộ, dì tìm con có phải là có việc gì không?" Khương Đồng chuyển chủ đề.
"Đồng Đồng, con xem chị con và Đông Tán đã đăng ký kết hôn rồi, chúng ta cũng là người một nhà, hay là con vẫn cứ gọi dì là dì út đi!"
Khương Đồng cũng không vội, cô hỏi, có phải có gì cần cô giúp không?
Lộ Xuân Liên lúc này mới nói thẳng ra, chính là chuyện này. . . tìm phù dâu.
Hôn lễ, ít nhất phải tìm bốn người bạn thân làm phù dâu, phải xem tuổi cầm tinh có hợp với cô dâu không nữa, trước mắt bà ấy chỉ tìm được ba người bạn dâu, muốn xem thử Khương Đồng quen bạn nào, có cùng tuổi với Khương Đồng không, là cô gái độc thân chưa kết hôn, có thể làm phù dâu.
Đám cưới sắp đến rồi, không kịp trải lưới tìm người, vẫn là tìm phù dâu nào đáng tin cậy thì tốt hơn!
"Cùng tuổi với tôi, hình như là có một người." Khương Đồng nghĩ nghĩ, "Nhưng mà, tôi không thể đảm bảo cô ấy có thể làm phù dâu này được."
"Vậy con hỏi trước thử xem sao, xem người ta có rảnh đi không."
Khương Đồng nói được, cô hỏi trước một chút, lúc sắp đi, Lộ Xuân Liên nhất quyết bảo Khương Đồng cầm lấy cái váy!
Nghe nói Khương Đồng muốn đi tìm Ninh Giản An một chuyến, Lộ Xuân Liên cũng mua một cái váy kiểu dáng tương tự màu đỏ rực cho Ninh Giản An, để Khương Đồng tiện đường mang hộ qua cho Ninh Giản An.
Ninh Giản An không ngờ Khương Đồng lại tìm đến cô, thụ sủng nhược kinh, tại cái chòi nhỏ trong khu nhà cô, Ninh Giản An vội vã chạy ra.
"Con bé này, sao đến đây cũng không vào nhà ta chơi."
Khương Đồng liền không đi vào nhà cô và Lệ Đông Tán, cô nhìn sắc mặt có chút tiều tụy của Ninh Giản An.
"Nghe nói, khi phẫu thuật, cô suýt chút nữa là không qua khỏi."
Sắc mặt Ninh Giản An cứng đờ, "Chỉ là một chút sai sót nhỏ thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi đều giải quyết xong hết rồi, cô nghe ai nói vậy?"
"Chồng cô nói cho tôi biết, cô cũng không cần trách hắn lắm miệng, hắn là quan tâm cô, mong tôi là người em dâu này an ủi cô nhiều hơn một chút, còn có,"
Khương Đồng đưa cái túi mua sắm được gói tinh xảo trong tay, đưa cho Ninh Giản An.
"Mẹ chồng của cô bảo tôi mang váy này cho cô, bà ấy mua cho cô đấy. Cô có mẹ chồng tốt như vậy, người ta thực lòng xem cô như người một nhà, cô hạnh phúc lắm đó."
Nói xong, Khương Đồng liền không biểu cảm gì mà chuẩn bị rời đi, Ninh Giản An liền nắm lấy cổ tay Khương Đồng.
Có chuyện nàng nhất định phải nói với Khương Đồng. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận