Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 639: Tự mình lựa chọn con đường

Nhìn những tấm ảnh chụp liên quan đến hắn dán trên vách tường, nhìn qua từng gương mặt ấy, A Phòng bị dọa phát sợ, hắn vùi đầu vào ngực Cao Mệnh, nhắm chặt mắt lại.
"Đừng sợ."
Nhịp tim của Cao Mệnh có thể mang lại cho người ta một cảm giác an toàn, phảng phất tiếng trống trận vọng về từ một thời đại xa xôi nào đó, ẩn chứa một lực lượng nào đó.
"Tất cả chúng ta đều từng là quân cờ trên bàn cờ số mệnh, so với sự nổi bật của ngươi, ta hẳn chỉ là quân cờ nhỏ bé nhất, không đáng nhắc tới. Nhưng bây giờ thì khác, ta sẽ thử một lần lật tung thế cuộc."
A Phòng không hiểu Cao Mệnh đang nói gì, hắn không muốn đối mặt bất cứ chuyện gì, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, ở cùng người nhà.
Đi ra từ phòng thí nghiệm dưới lòng đất, nhân viên y tế trong hành lang bệnh viện đã thiếu mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một vài bệnh nhân thật sự không rõ tình hình đang hỏi thăm khắp nơi.
Quay lại tầng lầu nơi mẹ A Phòng đang ở, Cao Mệnh vừa hay bắt gặp hai vị hộ công đang tiêm loại dược tề gì đó vào cơ thể nữ nhân kia, còn đội một chiếc mũ giáp kim loại kín không kẽ hở lên đầu bà ấy.
Thấy mẹ bị ức hiếp, A Phòng như một con thú con phẫn nộ, giằng ra khỏi Cao Mệnh rồi chạy vào phòng bệnh. Hai hộ công kia không ngờ A Phòng lại quay về vào lúc này, bọn hắn cũng chỉ vừa đột nhiên nhận được mệnh lệnh phải di chuyển bệnh nhân quan trọng đi nơi khác.
"Vất vả rồi, còn lại cứ giao cho ta đi, chúc các ngươi có thể làm mộng đẹp."
Âm thanh trầm đục vang lên, các hộ công chìm vào ác mộng. A Phòng vụng về gỡ cái lồng kim loại trên đầu mẹ ra, sau khi bật khóc thành tiếng, cậu để lộ ra những vết thương lớn nhỏ trong miệng.
Nhìn thấy con mình bị tổn thương như vậy, nữ nhân làm mẹ lại chẳng thể làm gì, nội tâm của nàng luôn bị sự áy náy và thống khổ tra tấn, đôi mắt đục ngầu liếc về phía Cao Mệnh, trong miệng nàng lặp đi lặp lại lời tương tự:
"Giết ta, van cầu ngươi giết ta..."
Ngoài cửa có tiếng bước chân vọng tới, A Phòng nắm lấy cánh tay mẹ không chịu buông ra, mọi việc đã đến thời điểm buộc phải đưa ra lựa chọn.
"Ta biết một nơi tuyệt đối an toàn, từ nay về sau các ngươi sẽ không bị ức hiếp nữa, nhưng cái giá các ngươi cần phải trả là vận mệnh vĩnh viễn quấn chặt lấy ta."
Bàn tay đầy huyết văn của Cao Mệnh phảng phất một chiếc chìa khóa, hắn đặt lên tim, cánh cửa Hình Phòng chậm rãi mở ra, cánh tay của Huyết Nhục Quỷ Thần không kịp chờ đợi chụp về phía A Phòng, tựa như Huyết Hải đang sôi trào.
"Để chính hắn tự chọn."
Cao Mệnh ngăn Huyết Nhục Quỷ Thần lại, bởi vì hắn cũng không chắc chắn việc mình làm như vậy là đúng hay sai.
A Phòng khi ngủ từng mở ra rất nhiều Huyết Môn, nếm qua vô số thứ kỳ quái, đây xem như là lần đầu tiên hắn đưa ra lựa chọn khi còn tỉnh táo.
Nắm lấy tay mẹ, A Phòng ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Cao Mệnh.
Trong ký ức của hắn, Cao Mệnh vẫn luôn hôn mê trên giường bệnh, những bệnh nhân khác chê hắn phiền phức, đuổi hắn đi, không còn nơi nào để đi, hắn thường sẽ trốn vào phòng bệnh của Cao Mệnh.
Hắn tuy chưa bao giờ nói chuyện hay có bất kỳ giao lưu nào với Cao Mệnh, nhưng hắn cảm thấy mình và Cao Mệnh đã quen biết rất lâu rồi.
"Ta có thể cùng mẹ ở chung một chỗ được không?"
"Đương nhiên."
Gương mặt non nớt nhìn về phía mẹ, A Phòng ôm lấy mẹ bằng hai tay, biến mất vào trong Hình Phòng.
Vào thời điểm A Phòng bị đưa vào Hình Phòng, toàn bộ hình xăm Huyết Thành trên người Cao Mệnh đều sống lại. Nếu như trước đó hình xăm Huyết Thành được kích hoạt là bởi vì sức mạnh niềm tin, vậy thì bây giờ theo sự gia nhập của A Phòng, tòa thành thị đã chết kia thật sự đã một lần nữa đốt lên ngọn lửa màu máu trên người Cao Mệnh.
Huyết Thành đang khôi phục, sau khi bị đồ sát, đã nghênh đón một bước ngoặt.
Vĩnh Sinh chế dược khống chế A Phòng là vì để khống chế Huyết Thành tốt hơn, cách làm của Cao Mệnh thì hoàn toàn khác biệt, hắn đang từng bước dung hợp cùng Huyết Thành, trở thành Huyết Thành mới.
Sau khi hai mẹ con kia hoàn toàn biến mất khỏi phòng bệnh, tất cả tiếng cảnh báo trong bệnh viện toàn bộ vang lên, đèn đóm tại nhiều kiến trúc ở Tân Hỗ đều phát sinh biến hóa.
"Xem ra trên người A Phòng được lắp đặt thứ gì đó, chỉ cần nó bị phá hủy, hoặc hệ thống kiểm tra phát hiện nó rời khỏi bệnh viện, Vĩnh Sinh chế dược liền sẽ ra tay."
Đứa trẻ A Phòng này trong mắt Vĩnh Sinh chế dược quan trọng hơn Cao Mệnh rất nhiều, việc bảo an cho hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
"Ta tựa như cỏ dại tự sinh tự diệt, có lẽ ngoại trừ Tuyên Văn, chẳng mấy người sẽ để ý."
Là người hậu tuyển tạm thời được thêm vào, Cao Mệnh chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn đầy bi thảm.
"Nên đi tìm Đường Linh, hy vọng Số Hai đang bị cầm tù trong lòng nàng."
Cao Mệnh kết hợp ký ức của Hạ Dương và bản đồ do nữ nhân viên cửa hàng cung cấp, hướng ra bên ngoài bệnh viện, thân thể hắn dần dần biến mất vào trong bóng ma của kiến trúc.
Tuyên Văn nhìn những con Chip ký ức nhét đầy ngăn kéo, chậm rãi nâng thiết bị nhập mộng cuối cùng lên. Ngay lúc nàng chuẩn bị đeo vào, tiếng cảnh báo vang lên, trong máy bộ đàm truyền ra ám ngữ, bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt A Phòng đã biến mất.
"Từ lúc nhìn thấy hắn tìm lại ký ức, ta đã biết rõ chuyện như vậy nhất định sẽ xảy ra."
Đeo thiết bị nhập mộng lên, Tuyên Văn tỉ mỉ cắm từng con Chip ký ức vào. Người bình thường chỉ có thể tiếp nhận một Chip ký ức, các Chip ký ức khác nhau hẳn là thuộc về những người khác nhau, đưa vào nhiều hơn rất có thể sẽ tạo thành nhân cách phân liệt.
Trên thiết bị nhập mộng đã xuất hiện dòng chữ cảnh báo màu đỏ, nhưng Tuyên Văn vẫn không dừng lại, nàng lặp lại quá trình đó, cho đến khi cắm xong con Chip ký ức cuối cùng.
"Nhiều ký ức về cái chết như vậy, rốt cuộc hắn đã tiếp nhận chúng thế nào?"
Nhấn nút khởi động, một luồng điện sáng chói lóe lên, tất cả dụng cụ nhập mộng bị vứt bỏ trong phòng giải phẫu đều gặp trục trặc, lửa lớn bùng cháy dữ dội.
Trong ngọn lửa, Tuyên Văn đau đớn ôm lấy chính mình, nàng gắng sức chịu đựng, mãi đến cuối cùng mới phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Gương mặt hoàn mỹ kia vặn vẹo trong liệt hỏa, nàng mấy lần muốn giật bỏ thiết bị nhập mộng, cuối cùng lại dùng chút lý trí còn sót lại để ngăn cản chính mình.
Toàn bộ quá trình kéo dài rất lâu, bên ngoài bệnh viện đều đã hỗn loạn, Tuyên Văn mới mở mắt lần nữa. Trong đầu nàng tràn ngập vô số âm thanh, khắc sâu vô số gương mặt, nàng thậm chí không cách nào khống chế được cơ thể, hết lần này đến lần khác bò dậy rồi lại ngã xuống, khoảng cách ngắn ngủi vài mét lại phải bò rất lâu.
"Sẽ không còn ai biết rõ những ký ức tử vong đó nữa, hiện tại, đây là bí mật chung thuộc về chúng ta."
Tiêu hủy tất cả Chip ký ức báo phế, Tuyên Văn không bỏ sót bất cứ thứ gì. Làm xong tất cả những việc này, nàng đã bị ký ức trong đầu tra tấn đến sắp điên mất.
Men theo vách tường bò ra ngoài, mở cửa thang máy ra, Tuyên Văn lại một lần nữa ngã xuống.
"Uy!"
Lưu Y đang che kín mặt, nghi hoặc nhìn màn hình thang máy, nàng đang tìm Cao Mệnh, chợt phát hiện thang máy dừng ở một tầng không hiển thị số tầng.
Không đợi nàng kịp phản ứng, đã thấy một nữ nhân rất xinh đẹp ngã xuống trước mặt mình.
Nàng vốn có lòng tốt vội đỡ nữ nhân dậy, sau khi nhìn kỹ mặt đối phương, Lưu Y mới nhớ ra:
"Ngươi là y sĩ trưởng của Cao Mệnh, ta nhớ ngươi tên là Tuyên Văn."
Thân thể bỏng rát, mắt và tai đều đang chảy máu, Lưu Y cũng bị bộ dạng thê thảm của Tuyên Văn dọa sợ:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có cần ta giúp ngươi gọi bác sĩ không?"
Xem tình hình của đối phương, nếu tối nay Cao Mệnh tìm đến Tuyên Văn, vậy thì quan hệ giữa bọn hắn hẳn không phải là quan hệ y sĩ và bệnh nhân đơn giản, dù sao việc này cũng sắp gây ra án mạng đến nơi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận