Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 468: Chân thực phỏng vấn

Chuyên viên phỏng vấn của công ty kỹ thuật Ma Đồ nói chuyện rất không khách khí, có lẽ đây cũng là một cách khảo thí năng lực chịu áp lực của người được phỏng vấn.
Cao Mệnh, người đã hôn mê mấy tháng, lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Hắn ít khi giao tiếp với người khác nên trực tiếp im lặng. Hắn không phải là người thích phản bác, ở trong mơ, hắn thường trực tiếp ra tay.
"Ngươi rất có tiềm năng làm game kinh dị, những gì ngươi yêu quý cũng sẽ trở thành chất xúc tác cho thành công, chỉ là rất đáng tiếc, công ty chúng ta tạm thời không cần những người mới như ngươi, rất xin lỗi."
Một chuyên viên phỏng vấn khác nói chuyện phi thường uyển chuyển, ý tứ biểu đạt cũng rất trực tiếp, cuộc phỏng vấn đầu tiên của Cao Mệnh kết thúc.
"Ta vốn còn muốn đưa một chút ký ức vụn vặt trong cơn ác mộng vào game, xem ra những công ty game này căn bản không có khả năng giúp đỡ ta."
Cao Mệnh không hề nản lòng, mới buổi sáng, hắn đã liên tục phỏng vấn ở mấy công ty, kết quả đều bị từ chối.
Loại trừ công việc đáng tin cậy, Cao Mệnh lại nhìn về phía danh sách ứng tuyển của mình. Nói thật, rất nhiều chức nghiệp trong danh sách này trước kia hắn chưa từng nghe qua.
"Nhà ma này thông báo tuyển dụng ca đêm lương rất cao, quản lý nói ban đêm ở đó nhàn rỗi, ta còn có thể có thời gian làm việc riêng."
Căn cứ theo chỉ dẫn, tìm được địa chỉ trang web của khu vui chơi thế kỷ mới Hàm Giang, Cao Mệnh nhập thông tin vào, sau đó được mời vào một phòng video.
Gian phòng với bàn gỗ bày biện cũ kỹ trông có chút âm trầm, góc tường chất đống những hình nộm cụt tay chân, bên cạnh là thùng sơn chưa mở.
"Xin chào, có ai ở đây không?"
Cao Mệnh hướng về phía micro mở miệng, một lát sau, ống kính video bị xê dịch. Hắn trông thấy ở góc bàn có treo một con búp bê vải, con thú nhồi bông nhỏ bé kia tựa hồ đang cố gắng bò lên bàn, nhưng bởi vì Cao Mệnh nhìn chằm chằm, nó không dám lộn xộn, bắt đầu giả chết.
"Kỳ quái, tại sao ta lại cảm thấy một con búp bê vải đang giả chết?"
Nâng cằm lên, Cao Mệnh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, hắn cảm giác trán con búp bê vải kia toát ra mồ hôi lạnh.
Mấy giây sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên mặc chỉnh tề bước vào. Hắn nhìn thấy máy tính đang mở ghi hình, có chút bất đắc dĩ:
"Ngươi còn muốn phỏng vấn người khác à?"
Hắn cũng không biết rõ là đang nói chuyện với ai, đưa tay nhấc con búp bê vải Tiểu Bố đang treo ở bên cạnh bàn lên, giống như nhấc gáy mèo con, đặt nó lên ngực mình.
"Xin chào, ta là trưởng ca của nhà ma chúng ta, ngươi cứ gọi ta là lão Chu."
So sánh với những chuyên viên phỏng vấn cao cao tại thượng của các công ty lớn, lão Chu tỏ ra phi thường gần gũi, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
"Chào Chu ca, tôi muốn phỏng vấn ca đêm..."
"Ca đêm?"
Lão Chu hơi kinh ngạc:
"Không sao, không sao, cậu nói tiếp đi."
"Thông tin cơ bản của tôi đã gửi cho anh, đối với kinh khủng và kinh dị, tôi cũng có một chút hiểu biết riêng."
Cao Mệnh bắt đầu trình bày ưu điểm của mình.
"Chữ bát của cậu viết trên giấy này có thể làm dao dùng được, bản thân rất phù hợp với nơi này của chúng ta, ta cũng rất hi vọng cậu có thể gia nhập, bất quá có hai điểm ta muốn hỏi rõ ràng."
Lão Chu đặt hai tay lên mặt bàn, tới gần camera máy tính:
"Thứ nhất, thân thể của cậu có thể tiếp nhận loại kích thích kinh khủng ở mức độ nào?"
Hồi tưởng lại những cơn ác mộng mình gặp phải khi hôn mê, Cao Mệnh rất khẳng định trả lời:
"Bất luận trình độ nào."
"Chà, tốt lắm."
Lão Chu rất hài lòng:
"Tiếp theo là vấn đề mấu chốt nhất, nhất định phải thành thật trả lời, ngươi tin tưởng trên thế giới này có quỷ không?"
Mắt hơi nheo lại, ngón tay Cao Mệnh không tự chủ được cong lên nắm tay, hắn nhẹ gật đầu:
"Tin tưởng."
"Vậy thì đáng tiếc quá, trên thế giới này không có quỷ."
Lão Chu mặt đầy tiếc hận:
"Nhà ma của chúng ta áp dụng kỹ thuật mới nhất, bầu không khí và việc chế tác quỷ quái đều phi thường chân thực, người không tin tà ma vào trong đều sẽ dao động, nếu như ngươi tin vào quỷ thần, vậy thì rất dễ dàng đem bản thân mình nhập vai vào đó."
Xem xong tư liệu của Cao Mệnh, ánh mắt lão Chu phức tạp:
"Đúng là một nhân tài khó gặp, nhưng ta không thể vì cậu mà phá vỡ lệ cũ, thế này đi. Cậu cứ để ý điện thoại, chờ lão bản trở về, ta sẽ đi hỏi ý kiến hắn, nếu hắn đồng ý sẽ liên hệ với cậu."
"Lão bản các anh?"
"Hắn đi nơi khác công tác rồi."
Hiện tại thông tin truyền đi thuận tiện như vậy, cũng chỉ là chuyện gọi điện thoại, cho nên, lời của lão Chu theo Cao Mệnh thấy thì không khác gì từ chối khéo.
"Được thôi."
Cao Mệnh cũng hiểu được lo lắng của đối phương, dù sao trạng thái của mình xác thực rất tệ, vạn nhất xảy ra chuyện ở trong nhà ma, người ta cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.
"Cậu nhất định phải giữ điện thoại luôn mở máy, lão bản của chúng ta nếu không liên lạc được với cậu, có thể sẽ trực tiếp đến tận cửa, hắn chuyện gì cũng làm được."
Cao Mệnh căn bản không để ý, hắn rời khỏi video, lại thử mấy cuộc phỏng vấn khác. Trong đó, có nơi yêu cầu hắn cung cấp giấy chứng minh tinh thần, có nơi trực tiếp bảo hắn nửa đêm không giờ đi đến một ngõ nhỏ bỏ hoang nào đó để phỏng vấn, giống như trò đùa ác vậy, hắn càng phỏng vấn càng thấy mệt mỏi.
"Công việc bây giờ khó tìm vậy sao?"
Laptop chứa đầy danh sách công việc chuẩn bị ứng tuyển của Cao Mệnh chỉ còn lại cái cuối cùng, chiêu mộ nhân viên đo lường trong game não vực của Vĩnh Sinh chế dược.
Cuộc chiêu mộ này không cần phỏng vấn, chỉ cần điền thông tin báo danh trên mạng, người hợp cách sẽ nhận được thông báo, đến Vĩnh Sinh chế dược để phỏng vấn trực tiếp.
"Trên mạng không tìm thấy biểu mẫu, nghe nói mỗi người nhận được bảng khảo thí khác nhau."
Cao Mệnh kiên nhẫn điền tất cả tư liệu, bởi vì trước đó tất cả các cuộc phỏng vấn đều thất bại, cho nên lần này hắn đặc biệt nghiêm túc.
"Tiếp theo chỉ cần chờ thông báo thôi, tham gia khảo thí game não vực là có thể kiếm tiền, đầu óc của ta đã chịu đủ sự tàn phá của ác mộng, khẳng định rất 'trâu bò'."
Hơn năm giờ chiều, Cao Mệnh đang nghiên cứu công việc thì chợt nghe tiếng gõ cửa, hắn không cho rằng có người sẽ tìm mình vào lúc này, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh không tốt. Những cơn ác mộng kinh khủng trong nháy mắt kích thích từng dây thần kinh của hắn, cầm lấy dao gọt trái cây, Cao Mệnh hạ thấp thân thể, cơ bắp căng cứng.
Hắn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lặng lẽ không tiếng động đi đến cửa:
"Ai ở bên ngoài?"
Không ai đáp lại, Cao Mệnh càng thêm căng thẳng, hắn giấu dao gọt trái cây ra sau, chậm rãi vặn khóa cửa.
Cửa phòng hé mở một khe hở, Cao Mệnh trông thấy một con mèo con lông xù kêu meo meo, nó bước những bước chân ngắn cũn, chạy cộc cộc trên mặt đất.
"Mèo?"
Con mèo con dường như có chút sợ Cao Mệnh, chạy ra xa hắn hướng về phía hành lang. Lưu Y, mang theo hai túi rau quả và thịt, liền trốn ở chỗ này.
"Hôm nay tan làm sớm."
Gặp mèo con làm lộ mình, Lưu Y cười bước ra:
"Trước kia anh nói, đợi đổi căn phòng lớn hơn sẽ nuôi một con mèo, nhưng em cảm thấy, dù không đổi căn phòng lớn, chúng ta cũng có thể nuôi mèo. Con vật nhỏ này là bạn tặng, rất thích quấn người."
Lưu Y lo lắng cho Cao Mệnh nên mới trở về sớm, tặng Cao Mệnh một con mèo nhỏ cũng là hy vọng nó có thể ở nhà làm bạn với Cao Mệnh.
"Đặt tên cho nó đi."
Lưu Y đi đến cửa, mèo con chạy vòng quanh giày của cô.
"Hay là gọi Phát Tài?"
Cao Mệnh thuận miệng nói ra cái tên này, trái tim của hắn bỗng nhiên nảy lên một cái:
"Ta ở trong cơn ác mộng kia hình như có hai thuộc hạ rất mạnh, một tên là Phát Tài, tên còn lại thì không nhớ nổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận