Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 494: Thành giao

"Ta có ký ức về thế giới kia rất mơ hồ, chỉ biết ta ở đó chết rất nhiều lần, ở đó có rất nhiều người vô cùng quan trọng với ta, không đúng, ta cũng không rõ bọn hắn rốt cuộc có phải là người sống hay không."
Cao Mệnh có chút nói năng lộn xộn:
"Người sống và quỷ giống như điên đảo, tất cả những chuyện lạ lùng và các câu chuyện kinh khủng đều biến thành sự thật, đêm tối, tử vong, mưa rào xối xả..."
Cao Mệnh lẩm bẩm một mình, đưa tới sự chú ý của thanh âm trong bộ đàm, hắn nghiêm túc lắng nghe Cao Mệnh, dường như vô cùng kinh ngạc.
"Nghe ngươi miêu tả, nơi đó rất giống với tầng sâu thế giới, nhưng lại không hoàn toàn giống, ngươi dường như đã chạy tới biên giới của cơn ác mộng. Chẳng qua, khi ngươi chuẩn bị bước ra bước cuối cùng, ở ngã ba, ngươi đã lựa chọn hiện thực, không phải nhảy vào thâm uyên."
Thanh âm trong bộ đàm biết rất nhiều thứ, phân tích của hắn làm Cao Mệnh cảm thấy rất có lý.
"Ta phải làm thế nào mới có thể trở lại cơn ác mộng kia?"
"Rất khó, ít nhất hiện tại ta không có cách nào giúp ngươi, trừ phi ngươi có thể tìm thấy bộ não bị phong ấn của ta trong phòng thí nghiệm của Vĩnh Sinh Chế Dược."
Thanh âm tự xưng là số hai trong bộ đàm ném mồi nhử cho Cao Mệnh:
"Nếu như ngươi nguyện ý thử, có thể giữ chiếc bộ đàm này sát bên tim, nó có thể cùng ngươi tiến vào những giấc mộng khác, ta sẽ thông qua nó để trợ giúp ngươi."
Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, phần lớn thiện ý đều phải trả giá bằng những cái giá ẩn tàng, Cao Mệnh hiểu rõ đạo lý này, nhưng hắn vẫn nguyện ý thử.
Kéo áo khoác ra, Cao Mệnh đặt bộ đàm sát vào tim:
"Thành giao."
"Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao? Không lo lắng con quái vật khổng lồ Vĩnh Sinh Chế Dược kia trả thù ngươi sao?"
Sự quả quyết của Cao Mệnh làm cho thanh âm trong bộ đàm rất kinh ngạc, nó cũng bắt đầu hiếu kỳ, Cao Mệnh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì trong cơn ác mộng?
"Ta không hoàn toàn tin tưởng ngươi, nhưng việc này không xung đột với việc ta giúp ngươi, ta chỉ cần một câu trả lời."
Vẻ mờ mịt trong mắt Cao Mệnh đã tan biến.
"Quả là một gã đặc biệt."
Thanh âm trong bộ đàm mang theo ý cười:
"Người sáng lập Thượng Hải bệnh viện tâm thần tên là Đường Linh, đám người ở tầng lớp cao của Vĩnh Sinh Chế Dược không biết rõ những việc nàng đã làm, nếu như ngươi gặp phải phiền phức không cách nào giải quyết, có thể đi tìm nàng. Được rồi, ngươi nên rời đi, nhớ mang theo tiểu quỷ trong nhà vệ sinh kia đi."
"Chờ một chút, ta còn một vấn đề chưa rõ ràng."
Cao Mệnh đứng tại chỗ:
"Thượng Hải bệnh viện tâm thần chia làm hai bộ phận, bên ngoài là khu vực thân thể, trung tâm là khu vực linh hồn, ta hiện tại xem như đã tiến vào khu vực linh hồn rồi sao? Còn nữa, nơi này là ác mộng của ngươi? Hay là ác mộng của người khác?"
"Nơi này là ác mộng của Đường Linh, trong lòng nàng, phòng thí nghiệm của Vĩnh Sinh Chế Dược chính là có bộ dạng quỷ quái này. Còn về ác mộng của ta, Tân Hỗ không ai có thể tái hiện lại, cũng không ai dám mô phỏng."
Thanh âm trong bộ đàm có chút mỏi mệt, hôm nay nó dường như đã nói quá nhiều, tiêu hao quá lớn rồi.
Thông qua lời miêu tả của thanh âm kia, Cao Mệnh đã có chút hiểu biết về thực lực thời kỳ đỉnh cao của hắn, nhưng hắn vẫn không rõ đối phương rốt cuộc là thứ gì, người sống? Trí não? Quỷ? Đều giống, nhưng cũng đều không giống.
Rời khỏi phòng học trái tim, Cao Mệnh nhìn thấy hành lang đang sụp đổ, có một cỗ lực lượng đang điên cuồng bài xích hắn.
Chạy nhanh đến nhà vệ sinh, Cao Mệnh phá tan cánh cửa phòng số ba:
"Chuẩn bị đi!"
Nắm lấy cánh tay của Xí bác sĩ, Cao Mệnh muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Xí bác sĩ kéo ngược lại, thân thể của hắn dường như bị giấc mộng vò nát, thống khổ mãnh liệt truyền đến từ khắp nơi.
Mở bừng mắt, Cao Mệnh phát hiện mình vẫn đang nằm trong khoang thuyền thí nghiệm, Đông Qua và hai nhân viên công tác lo lắng vuốt ve lớp vỏ ngoài của khoang thuyền thí nghiệm.
"Không sao, không sao."
Cao Mệnh đẩy lớp vỏ bảo vệ ra, rất kinh ngạc vì sao tất cả mọi người lại tụ tập ở đây.
"Trải nghiệm kết thúc! Thiết bị của chúng ta đã xảy ra trục trặc, vé vào cửa sẽ được hoàn trả toàn bộ, đối với phiền phức đã gây ra cho ngài, chúng tôi vô cùng xin lỗi."
Nhân viên công tác lớn tuổi nhất thấy Cao Mệnh không có việc gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Xảy ra trục trặc?"
Cao Mệnh nhìn về phía khoang thuyền thí nghiệm:
"Là căn phòng ẩn giấu hình ngón tay cái này sao?"
"Bình thường thuốc nhập mộng chỉ có hai bình, không biết ai đã qua mặt giám sát, bỏ thêm một bình màu đỏ."
Đông Qua không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu điên cuồng của những nhân viên công tác khác, trực tiếp nói thật.
"Xin lỗi, ngài lần này đã kích hoạt một loại trứng màu vô cùng hiếm."
Hai nhân viên công tác kéo Đông Qua về phía sau:
"Xác suất kích hoạt chỉ khoảng một phần trăm, cho nên bình thường chúng tôi rất ít khi luyện tập kịch bản cho nhánh này, lại thêm Đông Qua vừa mới tới, chưa thuần thục, cho nên đã xảy ra một chút vấn đề nhỏ."
Nhân viên công tác căn bản không nói rõ ràng, chỉ là trước tiên đổ hết trách nhiệm lên đầu nhân viên mới Đông Qua.
Nhìn Đông Qua lộ vẻ vô cùng ủy khuất, Cao Mệnh nhàn nhạt mở miệng:
"Tôi lại cảm thấy tiểu cô nương này không có vấn đề gì, tận tâm tận lực bò trên mặt đất một giờ, ngược lại, thiết bị của các ngươi nên được kiểm tra, sửa chữa lại."
Đông Qua không nghĩ tới Cao Mệnh sẽ giúp mình nói chuyện, tội nghiệp ngẩng đầu, giống như một con vật nhỏ tìm được chủ nhân.
"Tôi không muốn truy cứu gì cả, cũng không cần hoàn trả vé, tiếp tục kịch bản đi."
Cao Mệnh ngồi dậy từ trong khoang thuyền thí nghiệm, hắn cảm giác rõ ràng trong quần áo của mình có thêm thứ gì đó, cúi đầu nhìn lại, đó là một chiếc bộ đàm dính đầy máu, trên lưng hắn còn dán mấy tờ báo cũ, mỗi tờ báo đều đưa tin về một vụ án mạng.
"Những du khách khác đã rời đi, ván này của chúng ta xem như kết thúc sớm, vé vào cửa chúng tôi sẽ hoàn trả lại cho ngài theo giá gốc."
Hai nhân viên công tác không ngừng xin lỗi, còn giúp Cao Mệnh chỉnh lý quần áo, dù sao trên người hắn toàn là huyết tương nhân tạo.
Hiện tại bọn họ nào còn dám nhắc tới kịch bản, chỉ hy vọng Cao Mệnh không khiếu nại bọn họ.
Những du khách khác đổ máu lên người Cao Mệnh, Cao Mệnh vừa rồi lại dọa đám du khách kia hồn bay phách lạc, cả hai bên đều chịu tổn thương, nếu có một bên so đo thì sẽ rất phiền phức.
"Vậy được rồi."
Cao Mệnh tiện tay cầm lấy những tờ báo cũ trên lưng, giả bộ dùng nó để lau vết máu, cầm nó trong tay.
Đèn được bật sáng toàn bộ, dưới sự hộ tống của nhân viên công tác, Cao Mệnh đi ra khỏi Thượng Hải bệnh viện tâm thần.
Khuôn mặt và tóc nhiễm đầy máu của Cao Mệnh vừa xuất hiện, những du khách còn đang nghỉ ngơi bên ngoài liền trở nên cảnh giác, bọn họ căn bản không cách nào liên hệ Cao Mệnh trước mắt với tên điên đang bò trên vách tường ở cửa phòng làm việc của viện trưởng.
"Thượng Hải bệnh viện tâm thần là nhờ người ngoài sao?"
Chân của Chiết Chỉ hiện tại vẫn còn đang run rẩy, hắn là người ở gần Cao Mệnh nhất, suýt chút nữa đã bị dọa chết.
Không yêu cầu bất kỳ bồi thường nào, Cao Mệnh đi tới thang máy, tiểu tỷ tỷ nhân viên cửa hàng của khu trải nghiệm giác quan thứ chín có lẽ đã đợi quá lâu, nên đã rời đi.
Trở lại tầng bảy, cửa thang máy vừa mở ra, Cao Mệnh liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của tiểu tỷ tỷ.
"Sao lại làm mình chật vật như thế? Ngươi như vậy rất khó nhận được điểm cao từ lão bản kia."
Bỏ mũ lưỡi trai xuống, mái tóc đen mỹ lệ của nữ nhân viên cửa hàng xõa trên vai, che khuất "hình xăm" kỳ quái trên cổ.
"Người mà ngươi bảo ta tìm đã tìm được."
Cao Mệnh đưa mấy tờ báo cũ kia cho nữ nhân viên cửa hàng:
"Ý chí của hắn bị nhốt trong mộng, hẳn là đã cùng ta đi ra, nhưng khi ta tỉnh lại lại không thấy hắn."
Nhận lấy những tờ báo, nữ nhân viên cửa hàng nhìn lướt qua, khóe miệng nàng hơi nhếch lên:
"Xem ra ta lại có thêm một trợ thủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận