Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 152: Có đôi khi làm quỷ cũng rất tuyệt vọng

"Lại trở về rồi sao?"
Ban đầu Cao Mệnh chỉ thấy con rối kia có vẻ quen mắt, nhìn kỹ ba lần mới xác định, con rối đó chính là căn nguyên chứng ám ảnh sợ hãi!
"Ta hôm qua chẳng phải đã ném nó vào nhà trọ số 6 rồi sao?! Vô lý!"
Cao Mệnh muốn mượn chứng ám ảnh sợ hãi gây ra ảnh hưởng tiêu cực nhất định cho hội học sinh, làm suy yếu sự khống chế của lầu số sáu đối với sân trường, dù sao quy tắc trường học dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần người thi hành. Nhưng hắn thật không ngờ bạn học cũ ban mười ba chưa từng xuất hiện lại mang con rối ra ngoài.
"Đây là quy tắc trường học phản kích? Hay là kẻ chết thay số 6 đã khắc phục chứng ám ảnh sợ hãi?"
Vò đầu bứt tóc, Cao Mệnh cúi đầu, che giấu vẻ mặt hơi mất khống chế của mình:
"Lẽ nào số Mệnh đang giở trò quỷ?"
Cao Mệnh biết rõ sự đáng sợ của chứng ám ảnh sợ hãi. Bệnh chứng này sẽ ẩn phục trong lòng người sống và quỷ quái. Nỗi sợ hãi ban đầu trong lòng chúng càng lớn, con rối càng có thể bộc phát ra hiệu quả kinh khủng.
"Không đúng! Vì sao chứng ám ảnh sợ hãi không có tác dụng với Cát Triết?"
Cao Mệnh híp mắt nhìn chằm chằm Cát Triết, hắn dần dần phát hiện ra một vài vấn đề.
Lưng Cát Triết ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân thể không tự giác nghiêng về phía trước, giống như có thứ gì đó vô cùng khủng bố đang nằm sấp trên lưng hắn.
Hơn nữa cổ Cát Triết như bị trẹo, cứng đờ khó chịu, dường như hắn đã rất lâu rồi không dám quay đầu nhìn phía sau.
"Cát Triết cũng đang sợ, hắn sợ phía sau lưng mình, đến mức không dám quay đầu lại nhìn!"
Chứng ám ảnh sợ hãi sẽ đánh thức nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng mỗi người, Cát Triết sợ hãi nhất phía sau lưng mình. Cao Mệnh không biết vì sao lại như vậy, hắn không nhìn ra sau lưng Cát Triết có vấn đề gì.
"Có lẽ trong mắt Cát Triết, sau lưng hắn có thứ gì đó vô cùng khủng bố đang nằm sấp. Nhưng tên này rõ ràng sợ muốn chết, chịu ảnh hưởng sâu sắc của chứng ám ảnh sợ hãi, vậy tại sao còn muốn trở lại ban mười ba?"
Cát Triết mặc bảng tên, trên mặt còn mang theo nụ cười "tự tin", có cảm giác "cáo mượn oai hùm".
"Sao có cảm giác hắn đang khoe khoang vậy?"
Cao Mệnh hoài nghi những kiến thức tâm lý học và thần kinh học mình học được mấy năm nay. Phân tích tổng hợp cho thấy, Cát Triết dường như đang khoe khoang.
Bản chất của khoe khoang là ta có thứ người khác không có, thông qua sự ngưỡng mộ của người khác để đạt được thỏa mãn. Nhưng vấn đề là Cát Triết có gì để khoe khoang?
Khoe khoang cái quỷ gì?
Cao Mệnh thật sự không hiểu nổi bạn học trong lớp mình nữa. Khi còn đi học, hắn thật sự không cảm thấy lớp mình sâu đến vậy.
"Cát Triết lúc đi học rất bình thường, lòng tự trọng rất mạnh, thường xuyên vì một vài chuyện mà đánh nhau với bạn học, hắn không giống một người quá có tâm cơ..."
Cao Mệnh nghiên cứu hồi lâu, hắn cảm thấy Cát Triết không bị quỷ thay thế, mà việc không bị thay thế lại càng chứng tỏ vấn đề lớn hơn.
Đứng trên bục giảng, đón ánh sáng, Cát Triết lặng lẽ đợi mọi người nhìn mình xong mới giơ hai tay lên, đặt lên bục giảng, dùng ánh mắt nhìn xuống nói với mọi người:
"Có lẽ bây giờ các ngươi vẫn chưa rõ tình cảnh của mình."
Từng người bạn học khó hiểu nhìn Cát Triết, trái lại những con quỷ thay thế học sinh lại rất chăm chú, bọn chúng cố gắng phối hợp với Cát Triết để diễn cho thật hơn.
"Trong trường học này đâu đâu cũng là quỷ, ta biết các ngươi rất sợ."
Vẫn mang nụ cười trên mặt, ngữ khí Cát Triết trở nên dịu dàng:
"Nhưng bây giờ các ngươi không cần sợ hãi nữa, bởi vì ta đã trở lại."
"Cát Triết?"
Tiền Tuấn Nhiên mãi mới nhận ra Cát Triết:
"Tối qua ngươi uống bao nhiêu vậy? Hỏng não rồi à?"
"Ta biết các ngươi đều coi thường ta, nhất là ngươi - Tiền Tuấn Nhiên."
Cát Triết lắc đầu tự giễu:
"Ánh mắt mọi người nhìn ta trước đây, ta đều nhớ kỹ trong lòng, chỉ là ta sẽ không so đo với các ngươi."
Chu Tư Tư liếc nhìn đồng hồ, tốt bụng nhắc nhở:
"Triết ca, sắp đến giờ thầy giáo vào rồi, anh về chỗ ngồi trước đi."
"Thầy giáo? Trường học này do hội học sinh làm chủ, thầy giáo tính là cái rắm gì."
Một câu nói của Cát Triết thu hút ánh mắt của Trác Quân, Bạch Kiêu và Đinh Nguyện. Hai tay của hắn từ từ nâng lên:
"Ta nghĩ dù giấu các ngươi thì cũng sẽ nhanh chóng bị ta hù đến thôi, nên ta nói sớm cho các ngươi biết, ta đã được chọn."
Lời này của Cát Triết khiến Cao Mệnh đầy đầu dấu chấm hỏi. Cát Triết giống như Tát Bá phá trí rồi sao?
"Thứ có thể hù được quỷ chỉ có quỷ. Con quỷ chọn ta còn trên cả tất cả những con quỷ khác."
Trên bục giảng, Cát Triết kể về những gì hắn hiểu và những gì gặp phải trong khu nhà ngủ, miêu tả vô cùng sinh động. Ở dưới, Cao Mệnh nghe mà ôm trán, xấu hổ muốn nghỉ học.
Hắn cố gắng gọi Khủng Cụ Bố Ngẫu trở về, nhưng hắn không phải là chủ nhân của tấm di ảnh đen trắng này, chỉ là có quyền sử dụng nó.
Phản ứng của các bạn học trong lớp không giống nhau, ngay cả Bạch Kiêu, người mới đến lớp hôm đầu tiên cũng hoảng hốt.
Hắn biết rõ sự nguy hiểm của sự kiện dị thường cấp bốn, Bạch Kiêu không dám bỏ sót một chi tiết nào, suy ngẫm từng câu nói của bạn cùng lớp.
"Đừng nghe hắn nói lung tung, căn bản không có chuyện bị quỷ lựa chọn."
Trác Quân nắm chặt đấm tay, hắn lo Cát Triết sẽ lừa tất cả bạn học vào khu nhà ngủ số 6, hiến tế cho quy tắc trường học.
"Nghe nói dạo này việc làm ăn của anh không tệ, thuê xe buýt đưa các bạn học đi chết?"
Cát Triết vô tình để lộ dây đeo bảng tên của mình:
"Nếu tôi là anh, tôi sẽ chuẩn bị một đội xe mới mới được."
"Cái này là cái gì với cái gì vậy?"
"Trác Quân, chính mày hại chết mọi người!"
"Đừng ồn ào, thầy giáo sắp đến rồi!"
"Viên Huy, mày hận Trác Quân thì đi xử hắn đi, đừng bóp cổ tao!"
Trong lớp vô cùng náo nhiệt, mập mạp ngồi ngay ngắn bên cạnh Mã Đào, có chút dè dặt hỏi:
"Những người trong lớp này sao không ai nghi ngờ trong số bạn học có quỷ giở trò vậy? Chúng ta còn cần tiếp tục ngụy trang sao? Tôi cảm thấy chúng ta với bọn họ không hợp nhau lắm."
Mã Đào bóc vỏ quả trứng gà luộc trà, xoa xoa tay:
"Đừng cố gắng hòa nhập vào cái vòng tròn không thuộc về mình, bọn họ chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu."
"Nhưng chúng ta là quỷ, phải cướp lấy suất sống của bọn họ chứ."
Mập mạp ôm bụng, nói rất nhỏ.
"Chú mày cũng y như bọn hắn, xem mình là người à?"
Mã Đào ăn một miếng trứng gà luộc trà, lại lấy mấy hạt kỷ tử ném vào bình giữ nhiệt của mèo máy:
"Tao đến từ hôm qua rồi, học một ngày với bọn nó, lũ khốn kiếp này còn đang nhởn nhơ lắm, quỷ hồn sắp bay hết rồi kìa."
Thổi thổi miệng bình giữ nhiệt, Mã Đào liếc nhìn mập mạp:
"Hôm qua mày nằm sấp trên đất ăn quả táo vẽ trên giấy, ăn từng miếng từng miếng không ngừng, cuối cùng no đến nổ bụng, hồn phi phách tán, cả người biến thành mảnh giấy vụn."
Mập mạp hơi sợ hãi, không dám nghe tiếp, hắn lo đêm nay mình sẽ gặp ác mộng.
Tiếng cãi vã trong lớp ngày càng lớn, mập mạp rụt cổ:
"Vậy tôi có thể rời khỏi lớp này không?"
"Muộn rồi, đám người trong lớp này chắc chắn sẽ tìm mày vào đêm khuya thôi."
Mã Đào lật sách giáo khoa:
"Với lại quy tắc trường học không cho phép đâu. Mày đã thay thế học sinh ban đầu thì phải sống theo thân phận học sinh đó."
Mập mạp lặng lẽ nghe tiếng các bạn học cãi nhau. Viên Huy chỉ trích Trác Quân muốn giết hết cả lớp, Trác Quân nói mỗi người trong lớp đã chết từ 10 năm trước rồi. Cát Triết thì la hét có quỷ phía sau, Tát Bá mặc quần áo bệnh nhân cũng đang phá trí, Lưu Y đeo băng tay hội học sinh thì toát ra khí tức khiếp người, còn có Cao Mệnh, bác sĩ tâm lý kia nữa...
Rụt tay vào ống áo, mập mạp không dám nói gì, hắn cảm thấy đôi khi làm quỷ cũng thật tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận