Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 469: Đã bắt đầu

"Vậy được, về sau liền để Phát Tài đến bảo vệ ngươi."
Lưu Y đem mèo con đặt ở trong ngực Cao Mệnh:
"Để nó đem ác mộng của ngươi đều đuổi đi."
"Nó bộ dạng này, đoán chừng ngay cả con chuột cũng đuổi không đi a?"
Cao Mệnh ngoài miệng nói như vậy, nhìn xem tiểu gia hỏa ngơ ngác bộ dáng, vẫn là không nhịn được sờ lên đầu của nó.
"Ta mua rất nhiều đồ ăn, tối nay hảo hảo bồi bổ cho ngươi."
Lưu Y rửa tay xong liền tiến vào phòng bếp, Cao Mệnh lợi dụng thùng rác trong nhà làm cho Phát Tài một cái ổ mèo giản dị, sau đó liền đi phòng bếp hỗ trợ.
Lúc mở hai mắt ra ở bệnh viện, Cao Mệnh không hề nghĩ qua chính mình sẽ trải qua cuộc sống như vậy. Bởi vì Lưu Y tồn tại, Cao Mệnh giống như không còn quá đụng chạm đến hiện thực, hắn đang từ từ tiếp nhận hết thảy những gì mình gặp phải, dần dần thoát ly khỏi ảnh hưởng do những cơn ác mộng kia mang tới.
Bên bàn ăn, bằng mắt thường cũng có thể thấy trạng thái tinh thần Cao Mệnh so với tối hôm qua đã khá hơn nhiều. Lưu Y cùng hắn giảng thuật lại những chuyện lý thú hai người từng gặp phải, không ngừng vì Cao Mệnh hồi tưởng lại quá khứ.
Dưới sự miêu tả của Lưu Y, thế giới cằn cỗi của Cao Mệnh được lấp đầy bằng tình yêu thương, có sắc thái, có điểm tựa, tựa như con thuyền phiêu lưu theo sóng gặp được hòn đảo của riêng nó. Bọn chúng đều ở nơi sâu thẳm đại dương, vĩnh viễn cô độc, lại vĩnh viễn ôm chặt lấy nhau.
Bữa tối kết thúc, Lưu Y mang theo Cao Mệnh xuống lầu tản bộ, bọn hắn đi xuyên qua khu kiến trúc cũ nát, trò chuyện bâng quơ.
Sau đó, hai người lại tranh thủ, trước khi siêu thị đóng cửa, đi mua cho Phát Tài một chút vật dụng thú cưng.
Lúc trở lại nhà, đã gần mười giờ tối.
Lưu Y đi tắm rửa, Cao Mệnh đang huấn luyện Phát Tài dùng chậu cát cho mèo, thì điện thoại của hắn đột nhiên chấn động.
Mở màn hình, Cao Mệnh thở dài một hơi, hắn nhận được tin tức của Vĩnh Sinh chế dược, bản thân đã thông qua vòng sàng lọc đo nhân viên trong trò chơi não vực, ba giờ chiều mai phải đến Vĩnh Sinh chế dược khoa thí nghiệm mở rộng thứ ba báo danh, sau đó tiến hành kiểm tra sức khỏe và khảo thí bước tiếp theo.
"Cuối cùng cũng có một tin tức tốt."
Đùa nghịch với Phát Tài, lo lắng trong mắt Cao Mệnh giảm đi một chút, hắn bắt đầu đọc tài liệu tương quan, làm công tác chuẩn bị sau cùng.
"Cao Mệnh! Giúp ta lấy áo ngủ với, ngăn tủ bên trái cái kia, màu đen!"
Nghe được thanh âm Lưu Y, Cao Mệnh mở cửa tủ, hắn lật qua lật lại quần áo, nhìn thấy "đơn sơ" chiếc áo ngủ màu đen kia.
Gương mặt có chút nóng lên, duỗi tay dừng ở phía trên áo ngủ, đầu ngón tay khẽ ấn xuống, sau đó đụng phải chất liệu mịn màng kia.
Trong tất cả áo ngủ của Lưu Y, cái này dùng vải vóc ít nhất, giấu ở tận cùng bên trong ngăn tủ.
"Tìm được chưa?"
Yên lặng cầm lấy áo ngủ, Cao Mệnh chạy chậm đến cửa phòng vệ sinh, một tay bưng quần áo, quay lưng lại.
"Là cái này sao?"
Cao Mệnh còn chưa nghe được đáp lời, đã cảm giác cánh tay bị một cỗ lực lượng bắt lấy, giống như muốn kéo hắn vào trong phòng vệ sinh.
Lông tơ trong nháy mắt dựng đứng, Cao Mệnh bỗng nhiên quay đầu, trông thấy Lưu Y cười hì hì nhìn chằm chằm mặt hắn, một bộ dáng vẻ đùa ác thành công.
"Ngươi... Đừng để bị lạnh."
Cao Mệnh đem áo ngủ đưa cho Lưu Y, còn mình thì chạy tới bên cửa sổ, nhìn chăm chú màn đêm.
Huyết dịch trở nên nóng hổi, cốt nhục như là bị đánh bởi tiếng chuông cổ, Cao Mệnh hít sâu vài hơi, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
"Từ bên ngoài trở về, không thể trực tiếp nằm trên giường a, nhanh đi tắm rửa."
Tựa hồ là vì tìm lý do tắm rửa, Lưu Y mới mang theo Cao Mệnh đi ra ngoài tản bộ.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Cao Mệnh quay đầu, hắn nhìn xem Lưu Y đang mặc chiếc áo ngủ đơn giản màu đen kia, lập tức rời xa, tiến vào phòng vệ sinh, khiến Lưu Y nhìn đến ngây người.
Không có mở nước nóng, Cao Mệnh dùng nước lạnh để mình thanh tỉnh, những ký ức liên quan đến ác mộng trong đầu hắn khi ở cùng Lưu Y sẽ được bao trùm bởi đủ loại mỹ hảo, hiện thực tựa như đang dùng một loại phương thức này để giúp hắn khép lại vết thương.
Lưu Y làm tất cả đều là xuất phát từ hảo ý, chỉ là trong lòng Cao Mệnh tựa hồ không hề muốn để vết sẹo kia hoàn toàn khép lại, hắn còn muốn làm rõ rốt cuộc ai đã lưu lại vết thương đau khổ, tuyệt vọng trên người hắn, chuyện này với hắn mà nói rất trọng yếu.
Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, tắm rửa xong Cao Mệnh trở lại góc tường của mình, đối mặt vách tường yên lặng suy nghĩ, đến tận khi trời tờ mờ sáng mới ngủ.
Mười hai giờ trưa, Cao Mệnh cho Phát Tài ăn xong, chính mình tùy tiện ăn một chút, liền xách ba lô tiến về Vĩnh Sinh chế dược khoa thí nghiệm mở rộng thứ ba.
Tân Hỗ chóicháng có chút khó chịu, hôn mê trong cơn ác mộng quá lâu, Cao Mệnh vẫn còn có chút không quen, hắn đi giữa bóng râm kiến trúc của thành thị.
Dựa theo chỉ dẫn lộ trình trên điện thoại, Cao Mệnh đi vào cửa sau một tòa kho hàng lớn ngoại thành Tân Hỗ, nơi này xung quanh không hề có bất kỳ ký hiệu nào, nhìn qua không hề có bất kỳ quan hệ nào với Vĩnh Sinh chế dược.
"Ta không phải là bị lừa chứ?"
Chính mình trong cơn ác mộng đã chịu đủ ức hiếp cùng lừa gạt, Cao Mệnh vẫn cảm thấy tính cách mình có lẽ quá mức mềm yếu.
Sờ lên đao cụ giấu trong túi, hắn làm vậy không phải vì tổn thương ai, chỉ đơn thuần cảm thấy như vậy có thể làm cho mình cảm thấy an toàn hơn.
Thật vất vả tìm tới cửa sau ổ khóa mật mã, Cao Mệnh dựa theo nhắc nhở, nhập vào mấy số lượng chữ, cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra.
Hơi lạnh đập vào mặt, nhà kho bên ngoài cũ nát, nhưng bên trong lại là một thế giới khác, từng công cụ, nhìn qua rất có cảm giác tương lai, đang vận hành.
"Mời đeo lên máy truyền tin cùng tất cả đạo cụ khảo thí trên mặt bàn."
Trong kho hàng trống không một người, thanh âm là từ một chiếc hộp màu đen to lớn ở giữa đài thí nghiệm truyền ra.
Đi về hướng hộp đen, Cao Mệnh nhìn xem máy truyền tin hình chiếc vòng màu đen đặt trên bàn, không hiểu cảm thấy rất quen thuộc, không cần nhắc nhở, hắn đã tự mình đeo lên.
Lúc hắn đang khảo sát các công năng của máy truyền tin, cửa kho hàng một lần nữa mở ra, những nhân viên nội trắc khác đã thông qua vòng sàng lọc đầu tiên tiến vào.
Tính cả Cao Mệnh, tổng cộng có mười ba người, nam nữ già trẻ đều có, bao quát tất cả các độ tuổi.
"Các ngươi có hai mươi phút để đọc quy tắc, cùng làm quen, hai mươi phút sau, các ngươi sẽ lên xe tiến về địa điểm sân kiểm tra, xin nhớ kỹ, kiên trì càng lâu, thù lao càng phong phú!"
Thanh âm trong hộp đen không phân biệt được nam nữ, nó tựa hồ là một sản phẩm phục chế kém chất lượng của một vật thể nào đó, mặt ngoài vẽ đầy đồ án kỳ quái, giống như một cái điện thờ.
"Chào mọi người, ta là Từ Nhã Tĩnh, là một MC trò chơi của nền tảng trực tuyến L, đã chơi qua rất nhiều trò chơi kinh dị. Nếu như mọi người gặp phải bất cứ vấn đề nào không hiểu, có thể tùy thời hỏi ta."
Cô gái tên Từ Nhã Tĩnh có một gương mặt em bé đáng yêu, nàng xem ra rất có kinh nghiệm:
"Ta đã xin bốn lần, lần này cuối cùng đã thông qua, thông tin hữu hiệu liên quan đến khảo nghiệm trên internet rất ít, nhưng có một điểm có thể khẳng định, chúng ta sẽ đối mặt rất nhiều khảo nghiệm liên quan tới nhân tính, hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau khiêu chiến đến cuối cùng."
"Được thôi."
Vuốt ve máy truyền tin màu đen, một người đàn ông trung niên thuận miệng đáp, hắn mang kính đen, nhìn rất là nhã nhặn.
"Đại thúc đẹp trai, anh là vì cái gì mà tham gia khảo nghiệm? Em thấy anh cũng không giống dáng vẻ thiếu tiền."
Từ Nhã Tĩnh tính tình hướng ngoại, tựa hồ với ai cũng có thể trò chuyện.
"Con ta muốn tham gia, vì an toàn nên ta liền cùng hắn báo danh, kết quả hắn không có được chọn."
Người đàn ông trung niên điềm nhiên như không có việc gì, xoay chuyển nhẫn cưới trên ngón tay:
"Ta là Đường Khánh, là giám ngục Hận Sơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận