Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 592: Hỉ Chúc

"Mộng tự nói ta không nhớ rõ tên của mình, còn nói ta bị thay thế, có thể ta rõ ràng biết mình là ai, về phần danh tự..."
Trong sâu thẳm não hải ẩn hiện một thanh âm, Cao Mệnh không nhớ rõ là ai đã nói, thanh âm kia tựa hồ cũng từng nói với hắn, Cao Mệnh không phải là tên của hắn.
"Tên gia hỏa kia không phải là cố ý lừa gạt ta chứ."
Liên quan đến danh tự của chính mình, Cao Mệnh cũng không có ấn tượng quá sâu sắc, bị gọi là Cao Mệnh, việc này tựa hồ là một chuyện đương nhiên.
"Trong bệnh viện, tuyên bác sĩ nói ta là cô nhi, nhưng ở trong cơn ác mộng, ta rõ ràng nhớ kỹ sự tồn tại của cha mẹ mình, Cao Mệnh là cái tên bọn họ đặt, hay vẫn là thuộc về một người nào khác? Chẳng qua là bị ta sử dụng?"
Có một số thứ không thể nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, mà hoài nghi chính là một loại độc mạn tính, có thể giết chết người, nếu như vẫn tìm không thấy chân tướng, vậy thì sẽ khiến bản thân mình phát điên.
"Cao Mệnh? Cao Mệnh!"
Phó Thư ở bên tai Cao Mệnh hô to:
"Không nên trúng quỷ kế của mộng tự, nó rất thích giở mấy trò này."
"Đừng hô nữa, ta hiện tại rất tỉnh táo."
Cao Mệnh đem quần áo của mộng tự cất vào bao:
"Tên gia hỏa kia có phải hay không không có biện pháp rời khỏi Chiết Mộng trấn?"
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ta muốn bắt lấy nó, ép hỏi một chút đồ vật."
Cao Mệnh thổi tắt mấy ngọn đèn trong Bạch Trướng Phòng, đi về phía tượng thần đứng ở nơi sâu nhất trong bạch trướng.
Trên vải đỏ bày biện các loại cống phẩm, tượng thần đang đối diện với cửa ra vào phòng thu chi, phía sau buộc Bạch Hoàng, trên người các nàng vẽ những Thần Văn tương tự nhau.
"Hỉ Thần, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi đã không còn hi vọng lật ngược thế cờ."
Quá trình chứa bẩn bị cưỡng ép ngưng lại, Cao Mệnh đi đến trước người Bạch Hoàng, trên thân Bạch Hoàng khắc đầy Thần Văn giống như Trích Tiên, lại tựa như tội thần.
Trên mặt Bạch Hoàng lộ ra hai loại biểu cảm khác biệt, mang trên mặt nụ cười vui mừng ấm áp, trong mắt lại thẩm thấu nỗi bi thương thân bất do kỷ, bờ môi ôn nhuận của nàng chậm rãi mở ra:
"Ngươi không giết được ta, nếu ta vẫn lạc, nàng cũng sẽ chết."
"Gian ngoan mất linh."
Cao Mệnh hai tay bắt lấy bả vai Bạch Hoàng, đem trán của mình dán lên mi tâm Bạch Hoàng:
"Ta dẫn ngươi đi xem, Địa Ngục của ta."
Phóng thích ác mộng của chính mình thật sự rất thống khổ, nhưng Cao Mệnh hiện tại không có lựa chọn nào khác, trong trấn cũng chỉ có Hỉ Thần có thể đối kháng với tuyệt vọng của mình.
"Thả mộng!"
Những lời mộng tự nói khiến Cao Mệnh càng thêm bức thiết muốn làm rõ chân tướng, cho nên lần này hắn càng thêm chủ động đi xé mở vết thương trong nội tâm.
Thần Kham Môn bị mở ra, hải dương hắc sắc tuyệt vọng trong nháy mắt che mất phòng thu chi màu trắng, chỉ có tượng thần kia lóe vi quang.
Tượng thần trong Bạch Trướng Phòng là do mộng tự cùng từ quan tỉ mỉ chuẩn bị, hội tụ đại lượng thần bẩn, bọn hắn không biết rõ cùng Hỉ Thần đã đạt thành giao dịch gì, nhưng vì để giúp Hỉ Thần, có thể nói là dốc hết vốn liếng.
Nhưng cho dù là như thế, vết rách trên tượng thần cũng càng ngày càng nhiều, các loại thần bẩn chứa vào trong bụng tượng thần cấp tốc hư thối, ngược lại là Huyết Nhục Quỷ Thần trong bàn thờ của Cao Mệnh từ hư chuyển thực, đang từng điểm tránh thoát gông xiềng.
"Ngươi không nguyện ý ra, vậy cũng chỉ có thể cùng chết."
Ngoài miệng Cao Mệnh nói lời tàn nhẫn, trong lòng tuyệt vọng rót vào thân thể Bạch Hoàng, chuyên tìm những nơi hỉ khí nồng đậm. Hắn biết rõ việc này sẽ tạo thành tổn thương nhất định cho Bạch Hoàng, nhưng vì để loại bỏ ý thức của Hỉ Thần, chỉ có thể làm như vậy.
Vô biên vô tận tuyệt vọng, sau từng lần tử vong làm lại, nghênh đón chính mình chính là cái chết càng thêm tàn nhẫn, trong vĩnh dạ không có điểm cuối này, Bạch Hoàng chống đỡ hơn ba mươi vòng sau đó sụp đổ.
Bất quá trong khoảng thời gian nàng kiên trì, Cao Mệnh cũng tìm được nơi ẩn nấp ý thức của Hỉ Thần, Tứ Diện Bát Tí Quỷ Thần hóa thành từng đầu mạch máu, chui vào thân thể Bạch Hoàng, đóa hoa màu máu quỷ dị nở rộ trong cơ thể, cuối cùng hội tụ tại trái tim Bạch Hoàng.
Một cây nến đỏ bị đốt cháy tỏa ra thân ảnh chập chờn của Hỉ Tiên, an tĩnh thiêu đốt tại nội tâm Bạch Hoàng.
"Đây chính là Hỉ Thần? Một cây Hỉ Chúc?"
Chỉ là một cây ngọn nến, vậy mà ngay cả Huyết Nhục Quỷ Thần đều không cách nào dập tắt nó, chỉ có thể không ngừng đưa vào ngọn lửa tuyệt vọng, để ánh lửa trở nên càng ngày càng ảm đạm.
Hỉ Miếu sụp đổ, từng bức mộng cảnh phía sau thiệp cưới bị huyết nhục đại thụ phá hủy, Hỉ Chúc không cách nào tự quyết khôi phục, lại thêm vô biên tuyệt vọng làm hao mòn, ánh lửa kia càng thêm yếu ớt.
Lúc này Cao Mệnh đã không quan tâm những thứ khác, hắn liều mạng mượn dùng Hỉ Chúc thiêu đốt tuyệt vọng cùng thống khổ, mở to hai mắt quan sát cảnh tượng sâu trong ác mộng.
Theo ác mộng không ngừng khuếch trương, hắn thấy được Ác Quỷ trong hồng tai, nữ hiệu trưởng giẫm lên gạch người, từng con đại quỷ dữ tợn, cùng những đoạn nhân sinh khác biệt.
Hắn từng là cục trưởng cục điều tra, cũng là người sơ đạo tâm lý trong một ngục giam nào đó, còn từng làm qua trò chơi...
Mỗi một thân phận đều đang thử những con đường khác biệt, có thể kết quả cuối cùng toàn bộ đều chỉ hướng về tử vong!
Hắn thống khổ kêu thảm, không cam lòng gào thét, hai tay dùng sức vung vẩy, hắn thấy được vận mệnh trát đao, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng của cục điều tra ẩn giấu vô số bí mật, phát hiện ra ký ức được gọi là Tư Đồ An cùng Hạ Dương, cuối cùng của cuối cùng, hắn ở trong cơn ác mộng kia thấy được một tòa mộ lớn.
Nó quá lớn, lớn đến mức phảng phất như một tòa thành thị, một tòa thành thị đã chết.
"Hãn Hải..."
Hỉ Chúc dập tắt, trong bầu trời đêm kinh lôi cuồn cuộn, mưa máu tưới lên con đường dài đen như mực, trong phạm vi hai mươi mét quanh thân Cao Mệnh toàn bộ bị ác mộng của chính mình bao phủ.
Trên người hắn hiện đầy vết thương, trong mỗi một vệt máu đều có tứ chi Quỷ Thần đang cuộn trào, ngực của Bạch Hoàng đồng dạng máu thịt bầy nhầy, tất cả mạch máu tụ hợp thành tám đầu cánh tay từ trong lòng nàng duỗi ra, nắm chặt nửa cây nến đỏ đã dập tắt.
"Hỉ Thần vẫn lạc?"
Tất cả hỉ khí trong Chiết Mộng trấn biến thành màu máu, tản mát ra nhàn nhạt mùi thịt, trong rừng rậm bên ngoài trấn cũng truyền đến một tiếng vang thật lớn, Hỉ Miếu triệt để sụp đổ, từng cành cây huyết nhục với hình thù quái dị chui ra từ trong thiệp cưới, bộ phận thân cành của huyết nhục đại thụ rốt cuộc chui vào tầng sâu ác mộng của Chiết Mộng trấn.
Huyết Nhục Quỷ Thần to lớn gầm thét trong cơn ác mộng của Cao Mệnh, phúc duyên và vận may của Hỉ Thần bị huyết nhục hấp thụ, tổn thương trên người nó đang nhanh chóng khôi phục.
Cánh tay uốn cong, Quỷ Thần đem cây nến vui vẻ đặt vào trong gian phòng ở trái tim của Cao Mệnh, nó mượn dùng hồn hỏa của Trương Minh Lễ, đem nó một lần nữa đốt lên.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng gian phòng đáng sợ tràn đầy hình cụ trong nội tâm Cao Mệnh, vì hắn xua tan đi một điểm âm hàn cùng sợ hãi, như vậy, về sau Cao Mệnh sử dụng Thích Mộng pháp liền có thể giảm bớt một chút thống khổ.
"Ngươi dường như có chút biến hóa."
Cao Mệnh nhìn bốn khuôn mặt mơ hồ của Huyết Nhục Quỷ Thần, lẩm bẩm:
"Ngươi trở nên càng thêm giống người."
Bạch trướng bị vạch phá, trên mặt Bạch Hoàng rốt cuộc không còn nhìn thấy một điểm vui mừng, khuôn mặt kiên cường kiên nghị giờ đây bị đau xót chiếm cứ, nàng đã rốt cuộc không cách nào rời khỏi Cao Mệnh, tính mạng của nàng toàn bộ nhờ vào năng lực của Huyết Nhục Quỷ Thần duy trì, nhịp tim của nàng cùng Cao Mệnh duy trì cùng một tần số.
"Ngươi không sao chứ?"
Cao Mệnh cõng Phó Thư, mở dây thừng trên người Bạch Hoàng:
"Hỉ phu nhân đi đâu rồi? Vì sao chỉ có ngươi ở chỗ này?"
"Hỉ phu nhân..."
Hai mắt Bạch Hoàng dần dần khôi phục thần trí:
"Không biết rõ, Hỉ Thần tựa hồ đem nàng giao cho mộng tự, lấy nàng để đánh đổi, đổi lấy một lần chứa bẩn lập thần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận