Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 416: Huyết nhục trở về

Vòng xoáy vận mệnh phi tiêu đánh trúng vào mi tâm, sắc mặt Cao Mệnh cổ quái, lúc trước hắn đã từng nghe qua âm thanh tương tự trong hiện thực, căn phòng ngủ đó chính là nơi hắn dùng để trói buộc ba ba cùng các nương nương.
Tiếng động lạ truyền ra, ba ba và mẹ của Cao Mệnh cũng biến đổi sắc mặt, hai lão giả vờ trấn định ăn đồ ăn, mẹ hắn lại ở dưới gầm bàn đạp ba ba một cước, ra hiệu đối phương nói gì đó.
Ba người bởi vì một âm thanh, biểu lộ đồng thời xuất hiện biến hóa vi diệu, cứ như đã sớm bàn bạc xong xuôi.
Không phải người một nhà, không vào chung một cửa, mắt thấy hết thảy những điều này, nữ quỷ yên lặng buông miếng thịt vừa gắp xuống, ngược lại giờ đây, nàng là người có vẻ bình thường nhất.
"Ta có thể vào phòng ngủ xem một chút không?"
Cao Mệnh không trực tiếp hành động, mà rất lễ phép trưng cầu ý kiến của ba ba và mẹ.
"Con nghỉ ngơi đi, chạy một ngày cũng mệt rồi, để ta đi xử lý."
Trung niên nam nhân trực tiếp đứng dậy, mẹ hắn thuận thế gắp thức ăn cho Cao Mệnh.
Cả nhà này cộng lại chắc phải có đến tám trăm cái tâm nhãn, không ngừng thăm dò lẫn nhau, chỉ có nữ quỷ kia nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát, cảm thấy trong nhà Cao Mệnh thật là ấm áp, người nhà này thật tốt.
"Gần đây thế đạo không được thái bình, trong khu dân cư cũng xuất hiện nhiều chuột, ta nghi ngờ có đồ vật gì đó chạy vào phòng ngủ."
Trung niên nam nhân sớm chuẩn bị sẵn lời giải thích, sau đó mở hé cửa phòng ngủ.
Hắn không mở còn đỡ, tiếng trục cửa chuyển động giống như kích thích đồ vật ở bên trong, tiếng vang cổ quái bỗng nhiên lớn hơn.
"Bành!"
Một gương mặt quỷ dữ tợn thoát khỏi trói buộc, đập mạnh vào cánh cửa.
Đèn phòng khách chiếu rọi vào bên trong phòng ngủ tối đen như mực, bóng ma nằm trong phòng chầm chậm rút đi, một nửa là ánh sáng mờ ảo, một nửa là bóng tối đậm đặc.
Ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, có từng gương mặt đáng sợ khiếp người, từng cái vặn vẹo quấn quanh thân thể!
Trước đó, những kẻ bị ba ba và mẹ của Cao Mệnh trói buộc tại phòng ngủ, tất cả bọn chúng đều đã điên rồi, không biết rõ là do bọn chúng nhìn thấy được Cao Mệnh chân chính, hay là do La Đông đụng hư điện thờ bên trong đường hầm.
Mạch máu thô to nổi lên trên da mặt của những Cao Mệnh kia, bóp méo ngũ quan của bọn chúng, khiến chúng điên cuồng đụng vào nhau, dây dưa quấn lấy!
Cảnh tượng kinh khủng vượt quá mức nhận thức này xuất hiện trước mắt mấy người, nhưng không một ai tại trận tỏ ra sợ hãi, ba ba và mẹ Cao Mệnh có biểu cảm phức tạp xen lẫn vẻ lúng túng.
Cao Mệnh thì cảm thấy một màn này dường như đã từng quen biết, lâm vào hồi ức.
Trong phòng, duy nhất kẻ bị giật nảy mình chính là nữ quỷ đi theo Cao Mệnh, ai có thể ngờ được hai lão lại dự trữ cả một căn phòng Cao Mệnh ở trong phòng ngủ, lớp kính lọc ấm áp của nàng trong nháy mắt vỡ vụn.
Cao Mệnh nổi điên hướng ra phía ngoài đánh tới, dây thừng trên người kéo căng đến cực hạn, trung niên nam nhân theo bản năng lùi về phía sau, nhưng hắn vừa quay đầu lại, đã thấy Cao Mệnh đi về phía bàn trà, giơ lên chiếc bình hoa nặng nề.
"Cha, tránh ra một chút."
Tiếng gió rít gào, trung niên nam nhân nghe thấy "Ba" một tiếng vang giòn.
Mảnh sứ vỡ văng tứ phía, gương mặt của kẻ nhào về phía trung niên nam nhân bị nhuộm đỏ bởi máu, đầu hắn ngã xuống đất.
Đến đây vẫn chưa kết thúc, Cao Mệnh thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng, bưng lên bàn ăn một đĩa bông cải xanh, đi tới cửa phòng ngủ.
Hắn ngồi xổm bên cạnh một "chính mình" khác, nhét bông cải xanh vào miệng đối phương, còn rất "quan tâm" giúp đối phương nuốt xuống.
Cao Mệnh bị đập đến mộng mị vô thức nhai nuốt đồ ăn, thân thể của hắn dần dần đã mất đi khống chế, bất quá những Cao Mệnh khác trong phòng, biểu lộ càng thêm dữ tợn và kinh khủng, thân thể bắt đầu biến hình, từng sợi hắc tuyến tản ra khí tức tương lai từ trong cơ thể chúng chui ra, những quái vật này dường như không thể duy trì hình tượng Cao Mệnh được nữa.
"Các món khác không có hạ độc, chỉ có món ta ghét nhất là bông cải xanh có vấn đề."
Cao Mệnh canh giữ ở cửa phòng ngủ, giọng điệu nói chuyện của hắn hoàn toàn khác biệt so với trước đó, mang theo một loại ôn nhu đặc biệt:
"Có phải các ngươi đã phát hiện ra ta và những Cao Mệnh khác không giống nhau? Cho nên mới chậm chạp chưa ra tay xử lý ta?"
"Ngươi..."
So với sự cẩn thận của trung niên nam nhân, thê tử của hắn có vẻ kích động hơn.
"Ngươi là Cao Mệnh thật sao? Con trai của chúng ta rốt cục cũng về nhà rồi?"
Mẹ Cao Mệnh nhìn vào mắt Cao Mệnh, bà rất muốn tiến tới nhận nhau, vô cùng chờ mong câu trả lời của Cao Mệnh, nhưng vẫn kiềm chế động tác của mình.
"Quá khứ, tất cả những ta đã chết, giờ phút này đều đứng ở nơi này, chúng ta đã đi thật lâu trong đêm mưa, cuối cùng cũng tìm được một con đường."
Tất cả ký ức dung hợp lại với nhau, quá khứ, mỗi một vị phụ mẫu của Cao Mệnh, đều là ba ba và mẹ của hắn:
"Thật xin lỗi, đã để các ngươi phải lo lắng."
Sau khi nghe xong những lời này, mắt của mẹ Cao Mệnh liền ươn ướt, một con đường ban đêm đi qua hai thế giới, bà đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa.
Lấy ra tấm di ảnh sinh nhật trân quý nhất, Cao Mệnh cầm lấy nó, nhẹ nhàng nắm tay mẹ.
Tim đập, huyết mạch đôi bên dường như nối liền, tấm di ảnh đen trắng kia không hề gây ra bất kỳ xung đột nào với bọn họ, tựa hồ như đây vốn là ký ức chung.
"Quá khứ, hiện tại, tương lai... Nếu không nhờ năng lực của hai pho tượng bùn kia, ta có lẽ vĩnh viễn không thể gặp được các ngươi, cũng không biết rằng còn có một số ba ba và mẹ đang bị vây khốn ở trong thế giới bóng ma."
Cao Mệnh đã sớm giết chết cảm tính của mình, nhưng tại thời khắc này, hắn vẫn nắm chặt tay mẹ.
"Một chút ba ba và mẹ?"
Lúc đầu ba ba của Cao Mệnh cũng rất cảm động, nhưng khi nghe hắn nói vậy, lại hơi nghi hoặc.
"Mỗi một khắc ta đều đang tìm đường về nhà, mỗi một khắc các ngươi cũng đều đang tìm ta, cho nên trên thế giới này có vô số ta, cũng có vô số các ngươi."
Cao Mệnh cũng đỡ lấy cánh tay ba ba, bọn hắn cùng tấm ảnh kia tạo thành một loại cộng hưởng, thân ảnh ba ba và mẹ dường như trở nên nhạt đi một chút.
Tim đập càng ngày càng kịch liệt, cho dù có Vị Lai Thần phong tỏa và nhằm vào, huyết dịch của Cao Mệnh cũng trở nên nóng bỏng.
Thứ mà hắn muốn tìm cách nơi này rất gần, thứ kia còn đang không ngừng tới gần!
Trong phòng ngủ, những quái vật mất đi ngoại hình của Cao Mệnh tản mát ra mùi thi xú nồng đậm, từng tiếng kêu thảm thiết chói tai từ trong phòng ngủ truyền ra.
Cùng lúc đó, sương mù bao phủ thành thị bị một đạo sáng rọi xuyên qua, tiếng còi xe khách đánh nát sự yên tĩnh của màn đêm!
"Những quái vật kia nhét đồ vật vào trong đường hầm đã bị ta mang ra ngoài!"
Tiếng gầm rống của La Đông vang vọng trong khu dân cư, cửa phòng ngủ vào lúc này bị đụng nát, những quái vật kia quấn quanh lấy nhau, giống như từng con quỷ chết đói, phóng về phía Cao Mệnh và cha mẹ hắn.
Mặt đất, trần nhà, bệ cửa sổ, bọn chúng xé toang toàn bộ ngụy trang, bò tới với tốc độ cực nhanh!
"Xuống lầu!"
Đôi mắt Cao Mệnh bị một sợi dây đỏ xuyên qua, toàn bộ huyết nhục của hắn đều đang dùng hết toàn lực để gào thét.
"Đi!"
Nắm tay cha mẹ, Cao Mệnh chạy nhanh xuống lầu, đôi vợ chồng trung niên không hề phản kháng, lần này bọn hắn lựa chọn tin tưởng. Mẹ Cao Mệnh trước khi rời đi, còn không quên túm lấy nữ quỷ cùng nhau chạy, mặc dù đối phương có dáng vẻ không được phù hợp cho lắm, nhưng sau khi ở chung đơn giản, cô bé kia cho người ta cảm giác vẫn rất điềm đạm, nho nhã và thuần khiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận