Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 170: Chúng ta đều là nguồn ô nhiễm !

Giọng Cao Vân như mang sức mạnh đặc thù, mỗi câu nói như dao nhọn đâm vào đáy lòng Cao Mệnh.
"Ta hứa sẽ về đón ngươi?"
Ký ức tử vong va chạm trong hình ốc, Cao Mệnh hết lần này đến lần khác tử vong, rồi lại trở về chiếc xe đò kia, dường như đều liên quan đến lời hứa không thể thực hiện.
Đầu nhức buốt, Cao Mệnh chới với, vòng xoáy vận mệnh không ngừng dẫn dắt hắn.
"Đêm mười năm trước, hai thế giới giao nhau ở sâu trong đường hầm, các ngươi cần tìm một người có điểm giao với vận mệnh của tất cả người sống, đứng ở thế giới người sống, dẫn dắt các ngươi rời khỏi thế giới người chết."
Đôi mắt Cao Vân không còn tinh anh, mí mắt phủ đầy tro bụi, tròng mắt đục ngầu:
"Ta xem các ngươi là bạn bè, nhưng không ngờ các ngươi sớm hóa thành quái vật trong thế giới tử vong. Ta tin ngươi, tự tay thả nguyên xe quỷ ô nhiễm hiện thực trở lại nhân gian."
Từng lời Cao Vân mang lượng lớn thông tin, đại não Cao Mệnh vận chuyển hết tốc lực. Thế giới tử vong Cao Vân nói hẳn là thế giới bóng ma Cục điều tra tìm thấy. Thế giới bị bóng ma bao phủ kia dùng mọi cách ăn mòn hiện thực, mỗi học sinh ban mười ba dường như là hạt giống thế giới bóng ma rải vào hiện thực.
"Cao Vân, ta quên nhiều chuyện, nếu ta hứa sẽ đến đón ngươi, khi xong việc ta nhất định sẽ tìm ngươi!"
Cao Mệnh khẳng định, Cao Vân là học sinh thứ 51 của ban mười ba, nhưng đến giờ hắn vẫn không nhớ gì về Cao Vân, dường như đứa trẻ này bị lãng quên.
"Tìm ta?"
Ánh mắt Cao Vân trở nên chết lặng, đồng phục trên người phai màu, thân thể mờ đi:
"Các ngươi chỉ tìm ta khi cần, như bây giờ."
Ngoài hành lang, điều tra viên lục soát từng phòng học, Cao Vân không hề muốn trốn tránh.
"Mọi học sinh ban mười ba đều gửi tin nhắn cho ngươi, người mong ngươi đến, người cảnh cáo, ta nói vậy không có ý gì khác, chỉ là muốn nói người rất phức tạp, không thể vơ đũa cả nắm."
Cao Mệnh hoàn toàn không nhớ chuyện mười năm trước trên xe buýt, cảm giác này rất đau đớn, có việc rõ ràng xảy ra, mình lại không nhớ được.
"Các ngươi không hẳn là người, giờ các ngươi là nguồn ô nhiễm thế giới tử vong đưa vào hiện thực. Muốn ngăn chặn thế giới tử vong xâm nhập hiện thực, phải giết chết tất cả các ngươi, để người chết nên chết, người sống được sống."
Cao Vân nói phương pháp bỏ dở tuần hoàn, nhưng Cao Mệnh có cách nhìn khác:
"Sao phải ngăn cản thế giới tử vong xâm lấn?"
Câu hỏi bất chợt khiến Cao Vân quên những lời sau.
"Ta muốn hỏi thế giới này vốn nên thế nào? Con đường số mệnh vạch ra có thật là con đường duy nhất?"
Cao Mệnh tiến lên, hai tay nắm vai Cao Vân:
"Ta sẽ thử thay đổi hiện trạng, nhưng không dùng phương pháp số mệnh an bài."
Đầu ngón tay Cao Mệnh cảm giác kỳ lạ, thân thể Cao Vân như tượng sáp tan chảy trong môi trường nóng, sắc thái toàn thân đến từ tấm thẻ học sinh kia.
"Không ngờ ngươi lại nghĩ vậy."
Cao Vân lắc đầu:
"Ngươi cũng hóa thành quái vật, tất cả các ngươi đều là quái vật ô nhiễm hiện thực!"
"Không ai muốn làm quái vật, chỉ là vì chúng ta không thể thay đổi, nên mới bị ép làm quái vật."
Cao Mệnh muốn biết rõ chuyện mười năm trước trên xe buýt, nhưng thân thể Cao Vân tan rã càng nhanh.
Điều tra viên ngoài hành lang như cảm nhận được gì, toàn bộ chạy về phía phòng học ban mười ba.
"Số mệnh đúng hay sai không quan trọng, ta sẽ sống sót theo cách của ta, lần này ta tuyệt đối không về cái đường hầm tối tăm kia."
Trong mắt Cao Vân như bị mực nhỏ vào, con ngươi tan ra, nét mặt đáng sợ.
"Ngươi muốn gì?"
"Thực tiễn xã hội tiết kiệm từng là các ngươi dạy ta, giờ ta chỉ trả lại cho các ngươi, để các ngươi thấy rõ bộ dạng vốn có, để các ngươi nhìn thẳng nội tâm ô nhiễm, nhớ lại quá khứ dơ bẩn bị lãng quên."
Vừa nói, mắt mọi học sinh trong phòng học mờ đi, từng người như mảnh ghép tản ra, huyết dịch trên người hóa thành sương máu đặc quánh bay ra.
Tiếng bước chân tới gần, thân thể Cao Vân tan biến trong huyết vụ, mảnh vỡ ký ức chảy vào thẻ học sinh.
Cao Mệnh nhặt thẻ học sinh lên, hiện lên hình Cao Vân đầy màu sắc, còn có tên Cao Vân.
"Vừa rồi đối thoại với ta không phải bản thể Cao Vân, chỉ là một phần ý thức hắn giấu trong Ác Mộng sáng, hắn ở đây vì đám bạn học?"
Cao Vân có thể giằng co với Tư Đồ An, thậm chí chiếm ưu thế, chắc chắn không phải người đơn giản, Cao Mệnh rất nghi ngờ tên thật của đối phương không phải Cao Vân, mà là Cao Vận, đây là một loại trực giác rất kỳ lạ.
Cửa phòng học bị đẩy mạnh, hai điều tra viên xông vào, nhìn Cao Mệnh đứng trong huyết vụ:
"Giơ tay lên! Đừng lộn xộn!"
Cao Mệnh bỏ ngoài tai cảnh cáo, mặc huyết vụ thấm vào thân thể. Tiếc là huyết vụ rót vào tim hắn liền bị Huyết nhục Tiên nuốt lấy.
"Cao Vân muốn dùng huyết vụ cho các bạn thấy bộ dạng vốn có, để mọi người biết mình là vật ô nhiễm thế giới bóng ma đưa vào hiện thực, nhưng ta đặc biệt. So với nguồn ô nhiễm bình thường, có Huyết nhục Tiên, trong lòng tràn đầy ký ức tử vong, còn muốn giết số mệnh ta, đơn giản có thể nói là siêu cấp nguồn ô nhiễm."
Cao Mệnh cuồng hút máu sương, vẫn không ngăn được sương mù lan tràn.
"Không biết từ khi nào, ta trở nên dị thường táo bạo, thường xuyên khống chế không nổi chính mình."
"Cảm giác rất kỳ lạ, chỉ cần thấy dao cụ, thậm chí đồ vật bén nhọn, ta liền huyễn tưởng cảnh chúng đâm vào huyết nhục."
"Mẹ nói ta bị bệnh, bà không dám nói với người cha nghiêm khắc kia, sợ ta bị cha ghét, nên lén cha đưa ta đến bác sĩ tâm lý."
"Các ngươi có biết ta giết người đầu tiên là ai không?"
Vương Kiệt đứng trong huyết vụ, nhìn Hữu Đức bị ép vào góc tường, hắn dùng thân dao vỗ nhẹ trán Hữu Đức.
"Người chết đầu tiên là bác sĩ kia, hắn nhìn trộm bí mật trong lòng ta, còn dùng nó uy hiếp ta. Tuổi nhỏ ta không biết phải làm sao, bác sĩ cuối cùng nói hết với cha, sau đó cha bảo ta tự tay giết chết bác sĩ."
Vương Kiệt cười:
"Ta là con của cha, ông nói ta giống ông nhất."
Một mùi thối từ người Hữu Đức bốc ra, hắn bài tiết không kiểm soát.
Hữu Đức không ngờ, trong buổi thực tiễn xã hội tiết kiệm lại có cảnh này.
Huyết vụ dần thấm vào thân thể Vương Kiệt, hắn hô hấp gấp gáp, thứ gì đó trong lòng bị đánh thức, trong não hiện lên từng khuôn mặt người chết thảm:
"Ta bắt đầu thế này từ khi nào? Ta không nhớ, ngươi có thể giúp ta hồi ức không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận