Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 297: Nhưng ta chỉ là đứa bé

Đối với đủ loại sự tình kỳ dị phát sinh trên người mình, A Phòng sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc, hắn bị cánh tay kia đặt xuống sàn nhà, không hề biểu hiện ra bất luận nỗi sợ hãi nào.
Phủi bụi trên người, tiểu nam hài quay đầu nhìn xung quanh, mặc dù trong phòng không có bất kỳ ai, hắn vẫn rất lễ phép cúi đầu với không khí, giọng nói non nớt vang lên:
"Cảm ơn mẹ! Ta sẽ không đi những nơi nguy hiểm!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, tựa như quả táo chín mọng, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái, A Phòng nắm bút vẽ lạch bạch chạy ra khỏi phòng ngủ, tìm sách bài tập để vẽ tranh.
Hắn ngọ nguậy đôi chân, chiếc đuôi nhỏ phía sau bộ đồ ngủ khủng long cũng lắc lư theo.
"Coi như ngươi không xuất hiện, ta cũng biết rõ ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta."
A Phòng khe khẽ hát, không buồn không lo, phảng phất nơi này không phải căn nhà ma nổi danh nhất khu đông, mà là ngôi nhà hắn sinh sống từ nhỏ đến lớn.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Chơi đùa nửa giờ, A Phòng có chút mệt mỏi, hắn đặt bút vẽ xuống, co quắp trên ghế sô pha, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Hô hấp đều đặn, A Phòng dường như mơ thấy chuyện rất vui vẻ, khuôn mặt phồng lên, tựa hồ đang ăn thứ gì đó.
Rèm cửa khẽ run rẩy, dòng máu đỏ tươi chảy xuống phía dưới, nhưng chỉ chảy được một nửa dường như bị thứ gì đó quát lớn, ngoan ngoãn quay ngược trở lại.
Cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy ra, một chiếc chăn mỏng được kéo đến, đắp lên bụng A Phòng.
Mặt chén trà bóng loáng phản chiếu một cánh tay đầy sẹo, lớp áo khoác màu đỏ thẫm bao lấy ngón tay, nàng chầm chậm vươn về phía nam hài, nhưng lại lo lắng tay mình quá lạnh, sẽ làm tỉnh giấc A Phòng, cánh tay đầy oán khí cuối cùng không chạm vào hắn.
Người phụ nữ mặc quần áo đỏ thẫm, thân hình vừa thon thả vừa cao lớn đứng cạnh ghế sô pha, tầm mắt của nàng chầm chậm di động, ngón tay chằng chịt vết thương nhặt cuốn sách bài tập trên mặt đất lên.
Trong căn phòng âm u tăm tối, bức tranh đầy màu sắc trên sách bài tập có vẻ phá lệ tươi sáng, A Phòng vừa vẽ một chiếc bánh ga tô to lớn, lớp kem dày phía trên đặt đủ loại hoa quả.
"Không ai cùng ngươi đón sinh nhật à..."
Tiếng bước chân xuất hiện trong hành lang, cuốn sách bài tập rơi xuống đất, A Phòng được một cỗ lực lượng ôm lấy.
"Mục tiêu đã dừng lại trong căn phòng này."
Bạch Kiêu nhặt cuốn sách bài tập trên đất lên, dùng ngón tay xoa nắn chiếc bánh ga tô đầy màu sắc:
"Bọn hắn hẳn là vừa rời đi không lâu."
"Có thể hòa hợp ở chung với Lệ Quỷ, thậm chí có thể sai khiến Lệ Quỷ bảo vệ mình, mục tiêu lần này có chút đặc thù."
Trần Vân Thiên chưa từng gặp qua tình huống như vậy, hắn nhặt chiếc chăn mỏng rơi trên mặt đất lên:
"Mục tiêu rất hưởng thụ cảm giác sinh hoạt trong nhà ma."
"Quỷ trong sự kiện dị thường không nhất định đều là xấu."
Bạch Kiêu đã từng gặp qua ông chủ siêu thị Trương Đỉnh, vị đại quỷ kia lúc còn sống được người người tôn trọng, chết rồi còn chủ động đi cứu người.
"Hai vị, hiện tại không phải lúc thảo luận những chuyện này, việc cấp bách của chúng ta là bắt mục tiêu trở về, phục mệnh Tịnh Đà Thần."
Để giám sát Trần Vân Thiên và Bạch Kiêu, Tịnh Đà Thần đã sắp xếp tài xế của hắn vào đội ngũ, đối phương tuy chỉ là một tài xế, nhưng trong lòng căn bản không coi Trần Vân Thiên ra gì.
Trước đó hắn nể mặt Trần Vân Thiên, là bởi vì còn cần dựa vào lực lượng của Điều Tra thự phía dưới, nhưng vừa rồi hắn nhận được một tin tức tốt ! đội ngũ bảo an bị nhốt trong bệnh viện Lệ Sơn đã thành công trốn thoát!
Chín tổ bảo an chỉ còn lại năm tổ rưỡi, bất quá thực lực của bọn hắn cũng đủ quét ngang tất cả điều tra viên thông thường.
"Bảo an tổ bốn không bị tổn thương quá lớn, đang đuổi đến chỗ chúng ta, bọn hắn dường như đã phát hiện một chút manh mối trong bệnh viện Lệ Sơn, đứa trẻ bị Tư Đồ An coi như mồi nhử này, trên người có khả năng ẩn giấu bí mật lớn."
Phát giác được thái độ của tài xế đối với mình thay đổi, Trần Vân Thiên chỉ cười cười:
"Vậy thì chờ bọn hắn đến rồi hẵng động thủ, ta cũng không dám tranh công lao của bọn hắn."
Trần Vân Thiên căn bản không thèm để ý đến cái gọi là công lao, hắn chỉ muốn tận khả năng bảo vệ những thuộc hạ này của mình.
Sắc trời dần tối, bầu không khí trong chung cư Ngự Vị trở nên càng thêm quỷ dị, trong hành lang tối đen thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của trẻ con, sau một số cánh cửa dường như có một người phụ nữ điên đang thì thào tự nói.
Chữ Phúc trong lòng cửa bị gió thổi rơi, lộ ra bờ môi đỏ tươi bằng máu trên cánh cửa sắt, những tấm bảng hiệu treo trên từng chốt cửa khẽ lay động.
Mặt chính của những tấm bảng hiệu kia là những đứa trẻ đáng yêu, mặt sau gắn một chút tóc vụn cùng với chiếc sàng nhỏ nhắn màu trắng tinh xảo.
Người không hiểu có thể sẽ cảm thấy tấm bảng này được chế tác không tệ, nhưng trên thực tế, những chiếc sàng màu trắng kia là được mài từ xương cốt trẻ con, tóc nát vụn xen giữa, đại biểu cho một loại đồ vật cực kỳ không tốt.
Tiếng khóc của đứa trẻ chợt xa chợt gần, người mẹ điên tìm không thấy con trai dẫn theo thứ gì đó chờ đợi ở chỗ ngoặt hành lang, bộ quần áo đỏ thẫm rủ xuống phía dưới, thân thể của nàng rất cao, trên giày còn dính "thuốc màu" đỏ hồng.
Trong phòng 1601, ánh sáng yếu ớt xuất hiện trong phòng khách, A Phòng mặc bộ đồ ngủ khủng long, đeo chiếc cặp sách to lớn của mình, hai tay giơ ngọn nến, cẩn thận nghiêm túc đi lại trong căn phòng xa lạ.
Căn phòng 1601 trước kia từng phát sinh chuyện rất đáng sợ, tất cả đồ dùng trong nhà đều được phủ một lớp màng nylon, trên mặt đất còn có giấy niêm phong của cảnh sát bị xé nát.
Chậm dần bước chân, A Phòng xốc một góc ghế sô pha lên, vết nấm mốc màu đỏ sậm nhìn thấy mà giật mình, giống như một vết sẹo lớn.
Nhìn về phía phòng ngủ, cửa tủ quần áo đang mở, quần áo trong tủ tất cả đều bị dao rạch thủng lỗ chỗ, cơ hồ không tìm thấy một bộ quần áo hoàn chỉnh.
Tiếng sột soạt vang lên, A Phòng dường như phát hiện ra thứ gì, mười phần khẩn trương quay đầu, hắn giơ ngọn nến, từng chút một đi về phía phòng bếp.
Nín thở, A Phòng đẩy cửa ra một khe hở, hắn trông thấy một người phụ nữ toàn thân đỏ thẫm đứng cạnh thớt.
Trong phòng bếp mờ tối, thân ảnh cao gầy mặc bộ quần áo đẫm máu, trên làn da lộ ra ngoài của nàng tất cả đều là vết sẹo, gương mặt kia càng đáng sợ hơn tất cả những cơn ác mộng.
Con dao phay rỉ sét rơi xuống, chất lỏng đỏ tươi bị ép ra.
A Phòng bịt kín miệng mũi, một tay khác của hắn đột nhiên mở cửa ra, chạy vào trong phòng bếp.
"Bắt được ngươi rồi! Ta bắt được ngươi rồi!"
Bàn tay nhỏ bé hưng phấn ôm về phía trước, nhưng A Phòng lại không ôm được gì cả, người phụ nữ biến mất trong nháy mắt, giống như chưa từng xuất hiện trong phòng bếp.
"Lại biến mất rồi, mẹ! Con đã trông thấy mẹ!"
A Phòng gào to xung quanh, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, hắn cầm ngọn nến nhìn về phía thớt trong phòng bếp.
Bên cạnh bếp lò mốc meo, bày một cái thớt đã được lau chùi chuyên biệt, phía trên có một vắt mì bốc mùi, viền vắt mì được người ta ấn vào những mảnh táo vỡ và cà chua nát.
Trong chung cư không tìm thấy hoa quả khác, quả cà chua kia không biết là người phụ nữ lấy được từ đâu.
"Oa! Đây là bánh ga tô sinh nhật!"
A Phòng tràn ngập ngạc nhiên nhìn chiếc thớt:
"Đây là lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho ta! Mẹ! Mẹ mau ra đây đi! Chúng ta cùng nhau đón sinh nhật!"
Thanh âm non nớt của đứa trẻ vang vọng trong căn nhà ma, hắn hưng phấn mà lại cật lực bưng chiếc bánh ga tô, vô cùng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận