Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 559: Chuyện thứ hai

Giếng nước rất sâu, sau khi Cao Mệnh thật sự chạm tới mặt nước, ngược lại không cảm thấy lạnh như vậy nữa.
Gượng mở mắt ra, Cao Mệnh trông thấy hai đạo âm hồn kia bị Bạch Cốt trên vách giếng xé nát, bọn chúng từ trong mật thất của Đường lão gia rơi xuống, ghi chép kinh quyển.
Cao Mệnh tiện tay bắt lấy, xúc cảm không giống như giấy, mà tựa như tơ tằm, phảng phất còn có sinh mệnh, đang giãy giụa.
Đem ghi chép kinh quyển nhét vào tay áo, Cao Mệnh cảm thấy thân thể càng ngày càng chết lặng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, chỉ có trái tim còn không ngừng đập, như một đám lửa.
"Vẫn là quá mạo hiểm..."
Giếng nước nối liền một con sông ngầm, Xuân Nương mang theo Cao Mệnh qua lại giữa hang động chật hẹp, nàng không dám tiến vào sâu trong sông ngầm, hình như sợ gặp phải Hà Thần, chỉ dám tìm lối ra trong phạm vi thị trấn.
Ý thức trở nên mơ hồ, Cao Mệnh đã không rõ ràng bao bọc chính mình là nước sông lạnh buốt, hay là thân thể Xuân Nương, trong thoáng chốc hắn như quên đi đây là một giấc mộng, tử vong lặng yên không tiếng động giáng lâm.
Nước tràn vào xoang mũi và phổi, Cao Mệnh cảm thấy rất lạnh, lúc hắn sắp không chịu đựng nổi nữa, trái tim kia vẫn không cam lòng đập, giống như nó không chỉ thuộc về riêng Cao Mệnh.
Hình xăm đỏ như máu lặng yên hiển hiện, một tòa Huyết Thành lấy cốt nhục của hắn làm nền móng dựng lên, trong lòng hắn dường như có vô số đôi tay muốn bắt lấy linh hồn hắn.
Xuân Nương kinh nghi bất định nhìn biến hóa trên người Cao Mệnh, bình chướng cơn ác mộng bị xé ra một lỗ hổng rất nhỏ, lỗ hổng kia ở ngay trong lòng Cao Mệnh.
Người trong mộng phát hiện thế giới bên ngoài giấc mộng, bên nào là mộng? Bên nào là thực tế? Bên nào mới là thật?
Đuôi rắn cuốn lấy Cao Mệnh, Xuân Nương nhổ xong vảy, đưa máu vào trong miệng Cao Mệnh, tạm thời kéo dài tính mạng cho hắn.
Nước lạnh tràn qua hai mắt, trong cổ họng lại là một mảnh ấm áp, cảm giác ngạt thở biến mất, Cao Mệnh phảng phất nhận được Minh Hà chúc phúc trong cơn ác mộng.
Tóc đen theo dòng nước phun trào, Xuân Nương kéo lấy Cao Mệnh bắt đầu bơi lên, cảm giác lạnh như băng dần dần biến mất.
Bọt nước văng lên, tất cả áp lực tan biến, Cao Mệnh bị Xuân Nương ném ra khỏi mặt nước, dùng phương thức tương đối bạo lực để Cao Mệnh phun ra nước bẩn trong bụng.
Thở hổn hển, Cao Mệnh giống như vừa đi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, môi hắn nhiễm máu, trông rất chật vật.
"Ngươi giúp ta thoát khốn, ta đưa ngươi rời khỏi Đường trạch, coi như hòa nhau."
Xuân Nương lộ ra vẻ giảo hoạt trong mắt.
"Đúng, hòa nhau."
Cao Mệnh dần tỉnh táo từ trạng thái cận kề cái chết.
"Nhưng ta vừa rồi lại cứu ngươi một mạng, cho nên bây giờ ngươi thiếu ta một cái mạng."
Đuôi của Xuân Nương quấn lấy eo Cao Mệnh, hiện tại sinh tử của Cao Mệnh vẫn nằm trong tay Xuân Nương, chạm đến nước, vết thương trên người Xuân Nương khép lại nhanh chóng, người cũng trở nên trẻ trung mỹ lệ hơn.
"Rất hợp lý."
Cao Mệnh gật đầu:
"Chuyện đáp ứng ngươi, ta sẽ làm."
"Ta đợi tin tức của ngươi."
Xuân Nương đưa cho Cao Mệnh một túi thơm mang theo người:
"Đặt túi thơm vào bất kỳ giếng nước nào trong Chiết Mộng trấn, ta đều sẽ đến."
"Ngươi không cùng ta đi sao?"
"Ngươi cho rằng ta rất tin tưởng ngươi sao?"
Xuân Nương dùng đuôi ném Cao Mệnh ra khỏi miệng giếng:
"Ta ở dưới sông ngầm của trấn, còn có chút thù riêng phải báo."
Tóc đen tản ra, Xuân Nương vô cùng quyết đoán, chìm vào trong nước, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
"Không tin ta, vậy còn kéo ta lại làm gì?"
Cao Mệnh che cánh tay bị va chạm, lật ra khỏi miệng giếng, nằm trên mặt đất:
"Nhiệm vụ của Trương Minh Lễ đã hoàn thành, tên kia chắc chắn có âm mưu, cần phải đề phòng khi liên hệ với hắn."
Sau khi khôi phục một chút thể lực, Cao Mệnh chuẩn bị rời đi, hắn bị Xuân Nương đưa đến một căn nhà dân bỏ hoang, trong Chiết Mộng trấn còn rất nhiều những căn phòng không có người ở như vậy.
xác định vị trí, Cao Mệnh đi vào hẻm nhỏ, chạy về phía học đường, trên đường hắn còn dành thời gian xem qua kinh quyển âm hồn ghi chép, đáng tiếc hắn không tài nào hiểu được những văn tự kia, nhìn lâu, mắt còn nhức nhối như kim châm, cảm thấy đau đớn kịch liệt.
Đẩy ra cổng tre cũ nát, toàn thân ướt đẫm, Cao Mệnh nắm chặt kinh quyển, xuất hiện tại cửa ra vào học đường, khiến mấy người trong phòng giật nảy mình.
"Ngươi vậy mà còn sống trở về?"
Con gái Vạn Giải kinh ngạc đứng lên, nàng nắm quyển kinh thư trong tay, khó tin nhìn Cao Mệnh.
Em trai Vạn Dương cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có thể ngay sau đó hắn liền cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt từ trên người Cao Mệnh, nắm chặt con đao trong tay áo.
"Hai người các ngươi sao không đi làm nhiệm vụ?"
Cao Mệnh nheo mắt, thu liễm sát ý.
"Cái này..."
Vạn Mẫn có chút xấu hổ:
"Chúng ta dùng biện pháp thủ công, quấy rầy đòi hỏi, cuối cùng còn chưa chắc thành công, lại nói, khi ngươi nhận nhiệm vụ, ta cũng đã nhắc nhở ngươi."
"Chính bởi vì ngươi nhắc nhở ta, cho nên ta mới đang nói chuyện tử tế với ngươi."
Cao Mệnh nhìn thoáng qua trong học đường:
"Trương Minh Lễ đâu?"
Vạn Mẫn không dám thất lễ, chạy đến phòng bên:
"Lão sư, lão sư! Người kiểm tra đưa lễ mừng thọ cho Đường lão gia đã trở về."
Cửa phòng mở ra, Trương Minh Lễ bưng một ngọn đèn dầu, hắn trông thấy Cao Mệnh toàn thân ướt đẫm đứng trong phòng, kinh ngạc trong mắt thoáng qua rồi biến mất, biểu lộ bình tĩnh, phảng phất đã sớm dự liệu được tất cả:
"Ta sớm đoán được ngươi có thể bình an trở về, hết thảy đều nằm trong dự liệu của ta."
Ở đây, trừ chính Trương Minh Lễ, không ai tin lời ma quỷ của hắn.
Vạn Mẫn rất thức thời không xen vào, Vạn Dương lặng lẽ thu hồi đao.
"Ngươi bảo ta đi đưa lễ mừng thọ, kinh quyển trên đều là tên con cháu đã chết của Đường lão gia, ngươi luyện bọn chúng thành âm hồn, để chúng giúp ngươi trộm đồ."
Cao Mệnh đứng tại chỗ:
"Ngươi rốt cuộc đang kế hoạch điều gì?"
"Một chuyện tốt cho tất cả người sống."
Trương Minh Lễ dùng từ rất kỳ quái, việc hắn muốn làm chỉ có lợi cho người sống:
"Âm hồn chưa hề quay về, nhưng trên người ngươi lại dính khí tức của bọn chúng, ta thấy được vận mệnh của chúng quấn lấy ngươi."
"lừa ta?"
Cao Mệnh luôn cảm thấy Trương Minh Lễ này không phải người mình muốn tìm, hoặc là nói đối phương có lẽ không phải Trương Minh Lễ hoàn chỉnh, với phong cách làm việc của Vĩnh Sinh chế dược, sau khi chúng cầm tù Trương Minh Lễ - một người quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ canh giữ chặt chẽ, tuyệt đối không thả rông hắn ở sâu trong tầng ác mộng.
"Không phải lừa gạt, ta thật sự có thể nhìn thấy vận mệnh."
Hai tay Trương Minh Lễ khoanh trước ngực:
"mạng của ngươi hỗn tạp huyết tinh, thẩm thấu hắc ám, ngươi không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về hiện thực, ngươi nên đi đến nơi hắc ám tĩnh mịch hơn."
Con ngươi Cao Mệnh dần thu nhỏ lại, hắn không xác định Trương Minh Lễ chỉ nói tùy tiện, hay là thật sự nhìn ra được điều gì.
"Âm hồn ghi chép kinh quyển hẳn là đang ở trên người ngươi a?"
Trương Minh Lễ lộ ra nụ cười cởi mở:
"Đưa kinh quyển cho ta, thứ kia không có tác dụng với ngươi, tiếp theo ngươi sẽ giúp ta làm một chuyện, bất luận thành bại, ta đều sẽ giao cho ngươi phương pháp cải tạo trân quý nhất, giúp ngươi giải phóng hoàn toàn ác mộng của chính mình, tìm lại toàn bộ ký ức đã mất."
Câu cuối cùng của Trương Minh Lễ làm Cao Mệnh dao động, dường như phương pháp cải tạo mà hắn nắm giữ, vừa vặn phù hợp với Cao Mệnh hiện tại.
"Ngươi còn muốn ta làm gì?"
"Đi đến nhà Hỉ phu nhân, giúp ta tìm một người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận