Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 584: Cướp cô dâu

"Cao Mệnh! Đừng nghe nàng ta châm ngòi ly gián! Không nên bị cảm xúc chi phối! Vui sướng của ngươi bắt nguồn từ chính mình, không phải từ Hỉ Thần! Hắn không cướp đi được!"
Phó Thư đã quyết tâm đứng về phía Cao Mệnh, hắn dồn hết mọi thứ lên người Cao Mệnh, thay đổi sự nhát gan trước kia, gào to ngay trước mặt Hỉ phu nhân.
Làn da nứt toác, một con hoàng oanh bị câm từ sâu trong tạng phủ Cao Mệnh bay ra, đó là "Nhạc" của hắn.
"Nộ hổ thì mù lòa, vui vẻ bị câm, hoảng sợ hóa thành rắn độc quấn lấy hai chân của mình, quá khứ của ngươi nhìn thật thê thảm."
Hỉ phu nhân hệt như một người ngoài cuộc, đứng ở góc độ người quan sát mà bình luận.
Vết thương không ngừng lan rộng, cảm xúc hóa thành quái dị muốn chia rẽ thân thể Cao Mệnh.
Âm thanh nặng nề vang vọng trong lồng ngực, hai con Giao Long sắp mọc sừng đâm gãy xương sườn Cao Mệnh, một con mang bệnh trạng dị dạng tỏa ra bi thống, một con thì vảy cùng huyết nhục dính liền, khắp người đầy thương tích.
"Giao Long?"
Chưa từng thấy qua cảm xúc nào có thể hóa thành loại mãnh thú không tồn tại trong tưởng tượng này, Hỉ phu nhân vốn tưởng rằng nộ hổ đã là cực hạn cảm xúc của Cao Mệnh.
Nhìn thấy hai loại cảm xúc buồn và ai từ trong lòng Cao Mệnh bò ra, khăn cô dâu đỏ của Hỉ phu nhân khẽ đung đưa, nàng ta vươn ngón tay ra, chầm chậm hạ xuống, sự việc phát triển có chút vượt quá tầm kiểm soát của nàng ta, nàng ta mơ hồ cảm nhận được phía sau hai con Giao Long còn có thứ khác, thứ đó đang nhìn nàng ta từ trong lồng ngực Cao Mệnh!
"Dị hóa lục tình sẽ xé rách da thịt chui ra, cốt nhục của ngươi lại vẫn luôn dính liền vào nhau, phảng phất như một cái lồng giam nhốt chúng lại, khiến chúng không cách nào rời đi, trong lồng ngực ngươi cất giấu thứ gì?"
Giọng nói của Hỉ phu nhân vẫn êm tai như cũ, êm tai đến mức khiến người ta không nhịn được muốn trả lời.
Da bong thịt tróc, ruột gan phơi bày, lồng ngực bị mở ra, Cao Mệnh vô cùng chật vật, hắn không ngờ Hỉ phu nhân có thể khiến một người tử vong theo cách thê thảm nhất trong nháy mắt, càng không ngờ cảm xúc của mình lại ẩn chứa lực lượng cuồng bạo mãnh liệt đến vậy.
Bức tranh Cực Nhạc trên đỉnh đầu phảng phất như mặt biển bị cắt đứt, thân thể Cao Mệnh không ngừng run rẩy, trong mắt hắn lộ ra vô tận đau thương, con ngươi gần như biến thành màu xám.
"Đau quá, tại sao các ngươi ai cũng mang đến thống khổ cho ta, cho dù có cho ta hạnh phúc, cũng chỉ là ảo giác hư vô phiêu diểu, rốt cuộc ta đã sai ở đâu? Ta bắt đầu sai từ bước nào?"
Không hề đối thoại với Hỉ phu nhân, không hề suy nghĩ theo lời nhắc nhở của Hỉ phu nhân, năm ngón tay Cao Mệnh nắm chặt dao mổ heo, máu của hắn đổ vào trên đồ đao, từng lớp ngưng kết, gần như muốn xóa đi ấn ký vốn thuộc về đồ tể.
Nộ hổ mù mất hai mắt, hổ gầm rung chuyển Hỉ Miếu, từng mảnh tàn tranh rơi rụng như lá, cho dù là Chiết Mộng trấn ở xa xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Ta chưa từng mong cầu xa vời điều gì, nhưng lại bị nhốt! Mỗi lần tử vong đều sẽ trở lại một nơi! Mỗi lần đều làm lại! Ta không ra được, ta không tìm thấy đường!"
Ác mộng mất khống chế còn âm trầm hơn cả bóng đêm, thứ hắc ám nguy hiểm sền sệt kia từ trong lồng ngực Cao Mệnh chảy ra, cửa điện thờ bất tri bất giác bị mở ra, phảng phất là vì tiếp dẫn Cao Mệnh, cho hắn một câu trả lời.
Hắc ám như nước mưa nhỏ xuống trong Hỉ Miếu, hoàng oanh bị câm ngay cả giãy giụa cũng không làm được, đã bị một bọt nước bao phủ; đuôi rắn quấn chặt trên hai chân Cao Mệnh chầm chậm đung đưa; nộ hổ to lớn khoa trương trên vai nhảy xuống thật cao, chủ động nhảy vào ác mộng.
"Cảm xúc ổn định?"
Đã mất đi sự cân bằng của vui, cảm xúc của Cao Mệnh vẫn không sụp đổ, chúng dị hóa thành thú vẫn không có cách nào thoát khỏi ý chí của Cao Mệnh.
Hai con Giao Long đại diện cho ai và buồn liều mạng vặn vẹo thân thể, lúc này Cao Mệnh còn quỷ dị hơn cả Dụng Thần của Chiết Mộng trấn, xương sườn trắng hếu như răng cắn vào thân Giao Long, dưới ánh mắt chăm chú của Phó Thư và Hỉ phu nhân, một thân ảnh còn cao lớn hơn cả Hỉ Miếu chậm rãi xuất hiện sau lưng Cao Mệnh.
Ác mộng khuếch trương đến mười mét miễn cưỡng có thể hình chiếu được toàn cảnh của nó, bốn khuôn mặt quỷ với biểu cảm khác nhau, tám cánh tay duỗi ra sau, hai cánh tay nắm lấy Giao Long, hai chân quấn đầy xà văn, sau vai là một con nộ hổ, trong tim cất giấu con hoàng oanh đang run rẩy.
Toàn bộ lục tình dị hóa của Cao Mệnh đều bị Huyết Nhục Tiên bắt lấy, một người một thần không phân biệt, cảm xúc của hắn xuất hiện trên tượng thần.
Trong phạm vi mười mét, tất cả mọi thứ đều bị huyết nhục hóa, Phó Thư bị Cao Mệnh vác trên lưng phát hiện ngũ quan của mình cũng như tượng sáp tan rã rồi tái tạo, hắn vội vàng kêu to:
"Cứu Bạch Hoàng! Cao Mệnh mau cứu Bạch Hoàng!"
Phó Thư vừa rồi còn bày mưu tính kế cho Cao Mệnh, hy vọng Cao Mệnh hiểu rõ vui sướng bắt nguồn từ nội tâm, giảm bớt ảnh hưởng của năng lực Hỉ Thần đối với Cao Mệnh, tuyệt đối không nên mất lý trí, mê muội bản thân. Ai ngờ Cao Mệnh hoàn toàn không nghe lọt tai, vì không để bản thân mê muội bởi năng lực của Hỉ Thần, hắn lựa chọn phóng thích ác mộng, triệt để mất lý trí, để bản thân mê muội trong chính ác mộng của mình.
"Cao Mệnh! Cao Mệnh a!"
Cùng là mất lý trí, đối với Phó Thư mà nói, cái trước chỉ làm cho thế cục trở nên phức tạp, cái sau thì thật sự có thể mất mạng. Khi một tên biến thái tâm thần, một kẻ sát nhân mất kiểm soát, biện pháp tốt nhất là trói hắn vào ghế trói, chứ không phải bị trói sau lưng hắn.
Huyết nhục tách ra hỉ khí, bức tranh Cực Nhạc vốn có càn khôn bên trong cũng triển lộ ra bộ dáng chân thật trước mặt mọi người, từng cỗ thây khô trên mặt chỉ còn lại nụ cười quấn quýt ôm nhau, cái gọi là Cực Nhạc Hải càng giống như một huyệt giấu thây sâu không thấy đáy.
"Ngươi không phải là thần trên Chiết Mộng trấn?"
Khăn trùm đầu đỏ của Hỉ phu nhân mơ hồ lộ ra một hình dáng không giống người, âm sắc của nàng ta cũng trở nên già nua hơn nhiều vì bức tranh bị hủy:
"Lẽ nào lại là một Trương Minh Lễ khác?"
Quỷ Thần huyết nhục cuồng bạo phối hợp với Cao Mệnh mất lý trí nổi điên, tạo thành sức phá hoại kinh người, Hỉ Thần nắm giữ phúc vận của Chiết Mộng trấn, cũng chỉ có Huyết Nhục Quỷ Thần không thuộc về tầng sâu ác mộng này mới có thể mang đến cho nó uy hiếp lớn đến vậy.
Ác mộng của Cao Mệnh không tuân thủ quy tắc của Chiết Mộng trấn, Huyết Nhục Quỷ Thần nuốt chửng một lượng lớn Hỉ Tiên Nhi có phúc duyên của riêng mình.
Tám cánh tay xuyên thủng Cực Nhạc Hải, Huyết Nhục Tiên mang theo chấp niệm của Cao Mệnh, tìm thấy Bạch Hoàng bị Hỉ phu nhân ẩn giấu trong ngàn vạn thi cốt.
Lúc này trên khuôn mặt Bạch Hoàng xuất hiện hai loại biểu cảm hoàn toàn khác biệt, một mặt là người mẹ tâm nguyện chưa thành, một mặt là Thần Linh lạnh nhạt siêu thoát.
"Bạch Hoàng!"
Phó Thư gào thét tan nát cõi lòng, hắn còn gấp gáp hơn cả Cao Mệnh.
"Giờ lành ngày tốt, thiên địa khai trương. Nguyện phụng đời này kiếp này, phù hộ Hỉ Thần vô kiếp vô hại, " âm sắc của Hỉ phu nhân đang già đi nhanh chóng, nàng ta chỉ tay một cái, mái nhà lượn lờ tiên khí bị hất tung, vô biên xương khô đè xuống Cao Mệnh và Huyết Nhục Quỷ Thần. Nàng ta lại giậm mạnh một cước, ván gỗ tầng hai nứt ra, trong vô số thiệp cưới ở tầng một của Hỉ Miếu hiện ra dây đỏ, chúng mang theo nhân quả trói chặt Cao Mệnh và Huyết Nhục Quỷ Thần.
Những ác mộng Hỉ Thần dùng để ép hỉ khí quấn lấy Huyết Nhục Quỷ Thần, Hỉ phu nhân vẫy tay, cõng Bạch Hoàng đã thành Dạ Lang lên rồi đi ra ngoài.
Đón dâu đều là tân lang ôm tân nương, nhưng ở Chiết Mộng trấn này lại ngược lại, mũ phượng nghiêng lệch, hà khoác rơi xuống, Hỉ phu nhân tựa hồ chuẩn bị mang theo Bạch Hoàng về Chiết Mộng trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận