Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 311: Không nên nhìn mặt và tấm gương

"Thật không có ý tứ, ta không biết hôm nay cô muốn đến thăm nhà, cô xem ta còn chưa kịp thu dọn, trong nhà loạn hết cả lên."
Người phụ nữ trung niên nói rất khách khí, không khác gì các bậc phụ huynh của những đứa trẻ khác mà Lưu lão sư từng gặp, chỉ là đối phương cứ quay lưng về phía nàng mà đứng, có một cảm giác rất quỷ dị.
"Mẹ Tiểu Quả? Cô không khỏe sao?"
Lưu lão sư nhìn bóng lưng người phụ nữ trung niên, mái tóc đen rối bời phủ lên vai, người phụ nữ rõ ràng là ở trong nhà, lại ăn mặc rất lộng lẫy, mặc một bộ quần áo đắt tiền nhưng lại không quá vừa vặn.
"Hiện tại ta thực sự không tiện lắm, là Tiểu Quả gây thêm phiền phức cho cô sao? Cái đứa trẻ chết dầm này, tối nay ta sẽ hảo hảo trừng trị nó."
Người phụ nữ trung niên lùi về phía sau, thân thể chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy đối phương đến gần, Lưu lão sư cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng nàng vẫn là ưu tiên đem Tiểu Quả bảo vệ ở bên cạnh mình:
"Không liên quan đến đứa trẻ, tôi cảm thấy phương thức giáo dục của cô có vấn đề, cứ đánh đập và dọa nạt đứa trẻ, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của nó..."
Nói đến một nửa, Lưu lão sư liền ngậm miệng lại, bởi vì người phụ nữ trung niên kia đã lui đến trước mặt nàng, mái tóc đen dày cách nàng chỉ có một thước.
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, Lưu lão sư cảm thấy rất ức chế, nàng không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Người phụ nữ trung niên không nhìn đường, ngã về phía sau nhưng không đụng phải bất kỳ đồ vật gì trong phòng, cứ như sau gáy mọc mắt vậy.
"Mẹ Tiểu Quả, nếu cô đã không khỏe, vậy hôm khác tôi lại đến."
Lưu lão sư cảm thấy người phụ nữ trung niên này có vấn đề về mặt tinh thần, nắm tay Tiểu Quả liền muốn rời đi.
Nhưng nàng vừa mới quay người, liền phát hiện một người đàn ông quay lưng về phía nàng đứng ở ngoài cửa phòng khách, kia tựa như là ba của Tiểu Quả.
"Hắn đến từ khi nào?"
Hoàn toàn không phát giác được đối phương đến gần, trong lòng Lưu lão sư bất giác sinh ra một tia sợ hãi, nàng nắm chặt tay Tiểu Quả, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Lưu lão sư, đã đến rồi, hay là cùng ăn bữa cơm đi."
Giọng người đàn ông trung niên rất ôn hòa, đối phương tựa hồ là một người có tính tình rất tốt:
"Ta mang đồ ăn ngon cho mọi người."
Lùi vào trong nhà, người đàn ông đóng cửa phòng lại, vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nhiệt độ trong phòng bắt đầu không ngừng giảm xuống, cả căn phòng như bị ngăn cách với hiện thực.
"Tiểu Quả rất giống ta khi còn bé, rất nghịch ngợm, đã làm cô phải nhọc lòng rồi."
Người đàn ông vừa nói chuyện, thân thể vừa di chuyển về phía sau, hắn nhìn từ mọi góc độ đều là một người bình thường, nhưng khi hắn đến gần, lại làm cho Lưu lão sư cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân mỗi một tế bào đều đang kháng cự.
"Tiểu Quả, lại đây!"
Người phụ nữ trung niên lớn tiếng quát, Tiểu Quả bị dọa run run một cái, nó rất không tình nguyện buông lỏng tay Lưu lão sư ra.
"Hai người như vậy mà cũng coi là cha mẹ sao!"
Lưu lão sư lấy điện thoại di động từ trong túi ra, rất quyết đoán bấm số khẩn cấp:
"Cảnh sát lập tức sẽ tới! Tôi muốn mang đứa nhỏ này đi!"
"Điện thoại của cô đánh được sao?"
Tiếng cười của người đàn ông trung niên từ trong cơ thể truyền ra, hắn đặt đồ ăn lên bàn, cùng vợ mình, một trước một sau, kẹp Lưu lão sư ở giữa:
"Lưu lão sư, ta biết cô là một người tận chức tận trách, học sinh trong lớp đều rất thích cô, chúng ta cũng như vậy. Vừa lúc hôm nay cô đến thăm nhà, để hai vợ chồng chúng ta làm mấy món cho cô nhé?"
Lưu lão sư bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nào còn dám ở lại ăn cơm, nhưng đôi vợ chồng không bình thường này căn bản không cho nàng cơ hội.
Trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng nàng vẫn cố gắng để mình tỉnh táo lại:
"Vậy hai người đi làm cơm đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Lưu lão sư muốn đợi cha mẹ Tiểu Quả vào bếp, chỉ cần bọn họ không còn chắn đường, mình sẽ lập tức mang theo Tiểu Quả chạy ra từ cửa phòng khách.
"Cảm ơn cô đã đến nhà của ta ăn cơm, vợ chồng chúng ta bình thường bận rộn nhiều việc, vừa vặn có rất nhiều chuyện muốn hàn huyên với cô, thật rất cảm ơn cô đã chọn nhà ta..."
Ba của Tiểu Quả nói những lời có chút kỳ quái, hắn không ngừng nói lời cảm tạ, phảng phất như Lưu lão sư đã đồng ý với bọn hắn một chuyện rất quá đáng.
Hai vợ chồng không có đi vào bếp, dưới da của bọn họ có thứ gì đó đang di động, khớp xương thân thể cứng ngắc, không tự nhiên xoay chuyển, cánh tay người phụ nữ trung niên bắt lấy cánh tay Lưu lão sư từ phía sau.
"Cô muốn làm gì!"
Lưu lão sư giống như mèo bị kích động.
"Dẫn cô đi ăn cơm."
Hai vợ chồng cưỡng ép kéo Lưu lão sư vào phòng ngủ, để nàng ngồi trước gương trang điểm.
Lưu lão sư còn chưa kịp phản ứng, nàng đã nhìn thấy mình trong gương trang điểm.
Con mắt trợn to, một loại sợ hãi không thể nào hình dung khiến nàng quên cả hô hấp, trong gương, nàng ngồi ngay thẳng, mặc quần áo giống nàng, để kiểu tóc giống nàng, chỉ là người kia không có mặt!
Khuôn mặt đầy thịt không có gì cả, nhưng nếu như cẩn thận nhìn kỹ, trên thịt lại giống như sẽ xuất hiện một vài đường nét nhàn nhạt.
"Trong gương không phải ta!"
"Lưu lão sư, cảm ơn cô đã đến, như vậy nhà ta lại có thêm một người, lại thêm một người!"
Người đàn ông trung niên đặt đồ ăn trong túi nhựa lên bàn trang điểm, đồ vật trong gương dần dần bắt đầu có dáng dấp giống Lưu lão sư.
"Các người muốn làm gì? !"
Lưu lão sư muốn rời ánh mắt đi, nhưng đầu của nàng bị tay của đôi vợ chồng trung niên gắt gao giữ chặt, nàng cảm giác mình càng ngày càng gần tấm gương, trên thịt ở mặt trong gương, từ từ mọc ra ngũ quan của nàng.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Tiếng bước chân vội vã vang lên, một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện ở cửa.
"Đừng nhìn vào gương!"
Âm thanh non nớt, sắc nhọn truyền vào tai Lưu lão sư, tiếp đó, nàng nghe được một tiếng "Ba" giòn tan.
Tiểu Quả thở hổn hển, đem dao phay trong bếp đập vào tấm gương, con dao vốn dùng để thái thịt cắt thịt nhiễm một tia hỏa khí và sát ý, mặt kính bóng loáng xuất hiện vài vết rạn.
Lưu lão sư trong kính trở nên vặn vẹo, động tác của ba mẹ Tiểu Quả cũng dừng lại một chút.
Lưu lão sư nắm bắt cơ hội trong nháy mắt này, thoát khỏi trói buộc, dắt tay Tiểu Quả chạy về phía cửa.
Nàng ấn tay nắm cửa, liên tục mở hai cánh cửa, ba và mẹ Tiểu Quả lúc này đã đuổi tới sau lưng.
"Lão sư, cô đi một mình đi."
Tiểu Quả hất tay Lưu lão sư ra, ôm lấy chân mẹ, nó cũng ngẩng đầu nhìn thấy mặt mẹ mình.
Khi nhìn thấy chính diện khuôn mặt mẹ mình, ngũ quan của Tiểu Quả dường như trở nên mơ hồ một chút.
Bây giờ Lưu lão sư mới ý thức được tại sao Tiểu Quả luôn cúi đầu, phát hiện kinh khủng này khiến Lưu lão sư càng thêm sợ hãi, nàng không màng đến bất cứ thứ gì, một hơi chạy xuống lầu.
Bên ngoài trời đã tối đen, nàng cũng không biết bây giờ là lúc nào, giống như đã ở trong nhà Tiểu Quả rất lâu.
Dựa theo ký ức lúc đến, nàng chạy về phía lối ra của khu dân cư, nhưng nơi vốn là cửa sắt của sân lại biến thành tường vây.
Tiếng bước chân vội vã vang lên sau lưng, Lưu lão sư liều mạng chạy, nhưng nàng căn bản không chạy thoát đối phương, vài giây sau, vai nàng bị một bàn tay đè lại.
"Ta chỉ muốn hỏi đường, ngươi không đến mức đó chứ."
Trong giọng nói của người đàn ông xen lẫn tiếng thở, không lâu sau khi hắn đuổi kịp Lưu lão sư, mấy người khác cũng chạy tới, bọn hắn ăn mặc khác nhau, điểm duy nhất tương đồng là, trên điện thoại di động đều nhận được nhiệm vụ do diễn đàn Tử Thủy ban bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận