Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 150: Lão muội nhi, ngươi giúp ta nhìn xem phía sau có cái gì?

Cát Triết vì buổi họp lớp lần này đã chuẩn bị rất nhiều, hắn thuê quần áo hàng hiệu đắt tiền và xe sang trọng, tốn một khoản lớn để thay đổi chiếc điện thoại đời mới nhất, 5 giờ sáng đã phải đạp xe chia sẻ đi làm tóc, sau đó lại đổi tàu điện ngầm để đi lấy xe.
Vì không biết lái xe, Cát Triết còn thuê ca ca của mình là Cát Phúc làm lái xe với giá hai mươi tệ một giờ.
"Xe buýt Trác Quân ai thèm đi?"
Kinh phí có hạn, Cát Triết chỉ thuê xe trong một buổi sáng, hắn chuẩn bị sẵn để tới khu du lịch thôn quê tổ chức tụ họp, "mai phục" chờ đám bạn học cũ đến. Vào khoảnh khắc mọi người xuống xe, hắn sẽ bảo ca ca lái xe ngang qua, hàn huyên vài câu rồi lấy lý do "công việc bận rộn" để rời đi một cách tiêu sái, tranh thủ thời gian đi trả xe.
Ý tưởng thì rất tốt đẹp, nhưng ca ca hắn lại chạy nhầm địa điểm, Cát Triết cứ tưởng mười ba lớp sẽ tiến vào Học viện tư thục Hãn Đức.
Để giữ vững hình tượng "cao lãnh" của mình, Cát Triết không nói một lời nào trong nhóm chat, thêm vào việc hắn đến quá sớm, mấy thầy cô mặc đồng phục cục điều tra vẫn chưa chuẩn bị cẩn thận. Vì vậy, khi Cát Triết và ca ca đang tìm học sinh để hỏi đường, liền bị các thành viên hội học sinh bắt giam ngay tại lầu 6 của ký túc xá.
Ban đầu, Cát Triết cũng có chút bất an, hắn sợ lỡ mất thời gian trả xe, vì buổi chiều có đoàn làm phim quay video ngắn cần dùng chiếc xe đó để "đập Chiến Thần trở về", hắn không muốn làm chậm trễ tiến độ quay phim của người ta.
Nhưng sau khi ở lại đây một thời gian ngắn, dần dần, hắn không còn lo lắng nữa.
Bởi vì hắn phát hiện ra, những học sinh trong ký túc xá này, hình như đều là quỷ...
"Người ta toàn hố cha, còn ngươi thì ngay cả anh ruột cũng không tha à?"
Cát Phúc vừa thấy Cát Triết đã tức giận, hắn hung hăng đập vào đầu đối phương một cái:
"Mấy ngày rồi hả? Tìm được đường ra ngoài chưa?"
"Xe đến trước núi ắt có đường thôi, vận may của ta luôn tốt vô cùng, huynh phải tin tưởng ta."
Cát Triết không thay đồng phục, vẫn mặc bộ com lê, thường ngày chẳng có cơ hội mặc:
"Tối qua trong lầu còn có người kiểm tra, hôm nay thì có vẻ lộn xộn, nước đục thì ta mới có cơ hội chạy trốn!"
Hai anh em vừa đi vừa nói, bỗng nhiên thấy một "mãnh nam" liều mạng xông ra khỏi hành lang, tốc độ rất nhanh.
Nhìn kỹ cái thoáng vụt qua đó, Cát Triết đứng khựng lại, bỗng nhiên vỗ ót một cái:
"Ngọa tào! Cao Mệnh!"
Vừa nhận ra đối phương, Cát Triết đã thấy Cao Mệnh ném thứ gì đó ở khúc ngoặt lầu ba.
"Đồ của ngươi rớt rồi kìa!"
Cát Triết và ca ca lập tức nhặt đồ lên, đó là một con rối có tướng mạo cực kỳ xấu xí, phía trên còn vẽ đầy những hình thù bằng bút sáp màu.
Hai người còn chưa kịp xem xét kỹ càng, vừa quay đầu lại suýt chút nữa bị hù chết, học sinh đen nghìn nghịt nhanh chóng đi lại trong hành lang, quỷ dị vô cùng.
"Chạy mau! Còn chờ cái gì?"
Ca ca Cát Phúc túm lấy Cát Triết rồi chạy, hai người vừa chạy ra khỏi ký túc xá, giờ lại tranh thủ thời gian xông về ký túc xá của mình.
Đám học sinh lít nha lít nhít chia thành hai nhóm, vô hình trung hai anh em giúp Cao Mệnh chia sẻ áp lực.
"Bạn học của ngươi làm cái gì vậy! Sao nhiều học sinh đuổi theo hắn thế!"
"Không biết nữa! Lúc hắn còn đi học có được hoan nghênh như vậy đâu!"
Không còn đường nào khác, hai anh em lại chạy về phòng mình, cửa phòng đã khóa.
Các học sinh tụ tập quanh quẩn bên ngoài cửa phòng, một lúc lâu sau mới rời đi.
Đợi mọi thứ trở lại bình thường, Cát Triết ôm con rối kinh khủng kia, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài:
"Quả đúng là ba ngày không gặp kẻ sĩ phải lau mắt mà nhìn, Cao Mệnh trước kia ngốc nghếch lắm."
Quay đầu lại, hắn phát hiện ca ca Cát Phúc đang vô cùng sợ hãi nhìn mình chằm chằm:
"Em? Sau lưng anh có gì hả? Đừng có hù anh?"
Thân thể run lên, con ngươi của ca ca Cát Phúc co giật, bỗng nhiên lùi về phía sau, miệng la lớn:
"Ngươi là ai! Cát Triết đâu? Ta bắt nhầm người rồi hả? !"
"Ca?"
Cát Triết không biết mình trong mắt ca ca trông như thế nào, hắn chỉ thấy ca ca mình như muốn nhảy lầu:
"Anh đừng kích động! Em là Cát Triết đây mà!"
"Ra ngoài! Ra ngoài!"
Cát Phúc nắm lấy cái ghế, mặt mày dữ tợn.
Tiếng động lớn cũng đánh thức những học sinh khác trong phòng, ai nấy đều nhìn Cát Triết rồi tránh xa, sợ hãi đến mức dán cả người vào tường.
Bọn họ sợ đến mức nói năng lảm nhảm, ngoại hình của Cát Triết trong mắt mỗi người dường như không giống nhau.
Thấy ca ca và bạn cùng phòng đều muốn phát cuồng, trong nỗi sợ hãi tột độ muốn "đao" mình, Cát Triết bị ép mở cửa phòng, đâm sầm vào đám học sinh quỷ dị kia.
Sợ các học sinh xông vào phòng, Cát Triết cố gắng hết sức đóng sầm cửa lại, thân thể hắn bị các học sinh giữ chặt, từng khuôn mặt trắng bệch chen chúc lại.
Cát Triết mềm nhũn ngồi bệt xuống cửa, hắn cố gắng dồn hết dũng khí còn sót lại, nhỏ giọng nói:
"Ta cũng là quỷ, ta là quỷ nghèo, ta thật sự chẳng có gì cả."
Bảy tám học sinh chen chúc Cát Triết vào giữa, muốn đưa hắn về phòng nào đó trên lầu bốn, Cát Triết cũng từ bỏ chống cự.
Hắn thành thật đi theo các học sinh lên lầu, nhưng khi đến khúc ngoặt cầu thang, có một học sinh đột nhiên hét lên một tiếng.
"Sao thế? Sao thế?"
Cát Triết lập tức ôm đầu, ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt lấy lan can.
Học sinh nổi điên kia giống như bị đánh thức đột ngột khi đang mộng du, con ngươi đen dần xuất hiện trong đôi mắt toàn tròng trắng dã của hắn, chỉ là con ngươi đang điên cuồng đảo liên tục.
Vẻ mặt cùng biểu cảm lạnh lùng đáng sợ cũng thay đổi, hắn dùng hai tay hung hăng xé rách ngũ quan và tóc của mình, nhìn chằm chằm vào vai Cát Triết, trong cổ họng như có mắc xương cá, phát ra những âm thanh kỳ quái.
"Các ngươi làm sao vậy?"
Cát Triết rất sợ hãi nhìn về phía sau, hắn ngồi xổm xuống đất xoay vòng, nhưng không thấy phía sau mình có gì đó kinh khủng:
"Rốt cuộc sau lưng ta có cái gì!"
Các học sinh lần lượt có phản ứng, ba người trong số đó thét chói tai rồi bỏ chạy, dường như họ đã thoát khỏi sự khống chế của quy tắc trường học trong tích tắc vì sợ hãi.
Những học sinh còn lại ép hắn đi lên lầu bốn, bắt hắn đứng vào hàng ngũ học sinh, Cát Triết cầm con rối ra sức quay đầu nhìn phía sau lưng mình, hắn cũng vô cùng sợ hãi.
Học sinh đứng sau hắn lảo đảo, chậm rãi tỉnh táo lại từ trạng thái mộng du, trong đôi mắt học sinh đó chiếu ra một con rối, nhưng rất nhanh con rối biến thành một lưỡi đao nhọn dính máu, bao trùm lấy toàn thân Cát Triết.
Trong mắt nữ sinh, Cát Triết dần trùng khớp với những khuôn mặt khác, là gã sát nhân ma chuyên đi săn giết những người yếu đuối trong đêm mưa trên ti vi!
"Lão muội nhi? Ngươi giúp ta xem phía sau có cái gì?"
"A!"
Tiếng thét chói tai khiến Cát Triết bịt tai lại, sự sợ hãi lan tràn, không ngừng lây nhiễm sang nhiều người hơn, nỗi khủng bố trong đáy mắt của mỗi học sinh đều bị khơi dậy, Cát Triết cũng sợ chết khiếp.
Đội ngũ đi về gian phòng đặc biệt kia ngày càng ngắn, một nhóm thành viên đeo băng tay hội học sinh chạy đến giữ trật tự, nhưng hoàn toàn vô dụng, cuối cùng họ chỉ bắt được Cát Triết, con rối đại diện cho chứng ám ảnh sợ hãi cũng chính thức bị các thành viên hội học sinh chạm vào.
"Các học sinh đều đang sợ hãi!"
Những thành viên hội học sinh đeo băng tay đều có lý trí và tư duy, họ không giống với những học sinh "mộng du" khác ở lầu 6 ký túc xá, họ được quy tắc trường học công nhận:
"Vấn đề nằm ở đâu?"
Các thành viên hội học sinh nhìn về phía Cát Triết, Cát Triết mặc com lê ngồi xổm trên đất, hắn cũng rất sợ hãi, nhưng không dám bỏ chạy.
"Chắc chắn có liên quan đến học sinh này, dẫn cậu ta về ký túc xá của chúng ta, để hội trưởng đưa ra quyết định."
Các thành viên hội học sinh lôi Cát Triết từ dưới đất lên, chuẩn bị dẫn Cát Triết đến nơi quan trọng nhất của lầu 6 ký túc xá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận