Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 553: Lật tung thị trấn này

Cười duyên dáng, đôi mắt đẹp mơ màng, bên trong màn che ẩn hiện một nữ nhân đẹp đến mức khó tin, nụ cười của nàng phảng phất như có thể hút đi hồn phách của người ta.
Bất quá Cao mệnh hiện tại lại không có tâm tình thưởng thức mỹ nữ, hai mắt hắn có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy được. Xuyên qua lớp vải mỏng và màn che, Cao mệnh mơ hồ thấy được một thân cá khổng lồ bốc mùi.
Theo nữ nhân hưng phấn tiến lại gần, thân cá không ngừng lật qua lật lại, khuấy động làm cho tất cả màn che cuồn cuộn như sóng lớn, như muốn kéo Cao mệnh vào trong đầm sâu.
"Lại gần chút nữa, ngươi lại gần chút nữa đi, khuôn mặt tuấn tú này nhìn mà trong lòng ta cứ thấy rạo rực."
Xuân Nương từ trong màn che vươn ra một cánh tay, mềm mại như mỡ đông, lại giống như bạch ngọc, chỉ là cánh tay này cách đầu của nàng đến hơn hai mét, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
"Ngươi cảm thấy ta rất tuấn tú sao?"
Cao mệnh ngược lại rất thản nhiên:
"Vậy thì ngươi đúng là đói bụng rồi."
Tim đập nhanh, huyết khí cuồn cuộn, Cao mệnh không hề làm gì, nhưng theo Xuân Nương thấy, hắn lại như đang dùng hết tất cả vốn liếng để câu dẫn nàng vậy.
Ánh mắt mê ly mộng ảo, Xuân Nương uốn éo thân thể vũ mị, phảng phất như một dòng nước mùa xuân muốn hoàn toàn bao phủ lấy Cao mệnh.
"Đến đây, đến đây."
Màn che như gió nhẹ nhàng đẩy Cao mệnh, căn phòng nhỏ bé này giống như biến thành một con sông lớn được tạo thành từ màn che, chiếc giường gỗ được phủ bởi lớp vải mỏng chính là con thuyền duy nhất.
Sóng cuộn trào, con thuyền cũng theo đó mà chập trùng lên xuống, tất cả đều mập mờ như vậy.
Cao mệnh không biết mình làm thế nào lại xuất hiện ở bên giường, màn che vẫn chưa được vén lên, nhưng Cao mệnh đã có thể thấy rõ ràng thân thể to lớn xấu xí ở trên giường.
Xuân Nương sở hữu vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, mị thái tự nhiên, cũng không biết rõ là vì nguyên nhân gì, mà nửa người dưới của nàng lại mọc chung cùng với một con cá sông khổng lồ, mùi hôi tanh nồng đậm kia cho dù có thoa bao nhiêu son phấn, hương liệu cũng không thể nào che giấu được.
"Mau tới, vào đi."
Thanh âm Xuân Nương mang theo sự dụ hoặc, nhưng Cao mệnh lại dừng bước chân.
Lớp vải mỏng bên giường không chỉ đại diện cho ranh giới cuối cùng của Cao mệnh, mà còn là thể diện của chính Xuân Nương, nếu lại tiến thêm bước nữa, thì có rất nhiều chuyện cần phải làm cho rõ.
Thanh âm mị hoặc không ngừng thúc giục, Cao mệnh vẫn như cũ không hề bị lay động, Xuân Nương dần dần mất đi kiên nhẫn, thanh âm của nàng không còn ngọt ngào, mà bắt đầu trở nên thô ráp và the thé, giống như những mảnh vỏ sò vỡ vụn mắc kẹt ở trong cổ họng.
Màn che cũng theo tâm tình biến hóa của Xuân Nương mà không còn ôn nhu, trở nên thô bạo, giống như từng con Cự Mãng ẩn mình trong nước.
"Ngươi thấy Đường Hổ phong quang không? Ta có thể cho hắn, thì cũng có thể cho ngươi, để cho ngươi hàng đêm bình an, tiêu dao tự tại, khoái hoạt ở trên Chiết Mộng trấn này."
Tiếng nói xoay chuyển, thanh âm Xuân Nương trở nên âm lãnh:
"Hoặc là ta sẽ biến ngươi thành người hầu ở trên phủ, moi tim gan của ngươi, đem ngươi làm thành người giấy, để ngươi cả ngày lẫn đêm quỳ gối hầu hạ ở bên cạnh giường của ta."
"Trên người ta không được sạch sẽ, vừa mới bò ra từ trong bãi tha ma, y phục ở trên người đều là của người chết mặc."
Cao mệnh có chút bất đắc dĩ, Xuân Nương nhìn hắn với ánh mắt như muốn nuốt chửng, đã không phải là loại dục vọng đơn thuần có thể hình dung.
"Người chết thì đã làm sao?"
Xuân Nương không ngờ rằng Cao mệnh lại nói như vậy, trực tiếp cười rộ lên:
"Vậy thì đúng là xứng đôi, ta là tế nữ bị hiến cho Hà Thần ở trên trấn, bị nước Long Vương tra tấn đến mức không ra người không ra quỷ, cuối cùng lại bị Đường lão gia cướp đi làm thiếp, ngươi đúng là rất hợp tâm ý của ta!"
Giường gỗ lay động, lớp vải mỏng bao bọc bên ngoài rơi xuống đất, lộ ra thân cá to lớn đầy thi ban và vết thương, Xuân Nương nghiêng người, hắc huyết và vảy cá liền theo đó rơi xuống đất, nàng đem khuôn mặt tuyệt mỹ và thân thể chính diện đối diện với Cao mệnh, ở trên cao nhìn xuống, nhìn xuống Cao mệnh.
Xuân Nương rất thích chưng diện, cũng rất sợ hãi việc người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của nàng, nếu như Cao mệnh lộ ra một chút khác thường và chán ghét, thì nàng sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để đối phó với Cao mệnh.
Hai bên nhìn nhau rất lâu, ánh mắt Cao mệnh lạnh nhạt, kỳ thật không cần phải vén lên lớp vải mỏng kia, ngay từ trước đó, hắn đã nhìn thấy thân thể của đối phương, cho nên nội tâm vô cùng bình tĩnh, cũng không bị mỹ mạo của Xuân Nương mê hoặc, mà cũng không hề chán ghét thân thể xấu xí của nàng.
"Ta không muốn liên lụy đến ngươi, nguyên nhân còn có một điểm."
Cao mệnh trở tay rút ra đồ tể đao mổ heo, sát khí cuồn cuộn ngưng tụ lại ở trên chữ "Chu" kia, cây đao này giết không chỉ riêng súc vật:
"Ta trêu chọc đồ tể trên trấn, hắn kêu gào muốn đem tất cả những người có liên quan đến ta đều giết chết, ngươi ta bèo nước gặp nhau, ngươi tốt bụng thu lưu ta để ta có chỗ tị nạn, ta làm sao có thể lấy oán trả ơn?"
Cao mệnh một phen nói ra lời nói hiên ngang lẫm liệt, điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và Đường Hổ nằm ở chỗ, Đường Hổ chỉ là ngụy trang rất tốt, cưỡng chế lấy sự buồn nôn ở trong lòng cùng Xuân Nương tư thông, không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Cao mệnh thì lại thật sự coi Xuân Nương như một con người để đối đãi, hắn đã từng thấy qua quá nhiều quái vật, nên sớm đã không còn phán đoán qua vẻ bề ngoài.
"Nói còn hay hơn hát, cuối cùng còn không phải là đang kiếm cớ sao!"
Thời điểm tấm màn che đầu giường rơi xuống, Xuân Nương cũng đã không còn để ý đến mặt mũi, nhưng nàng không nghĩ tới chính là Cao mệnh dường như thực sự không hề sợ hãi.
"Cũng không phải là lấy cớ, con người ta rất đơn giản, một bữa cơm có ơn tất báo, Nhai Tí có oán ắt trả!"
Cao mệnh chắp hai tay ôm quyền:
"Ngươi để ta ở lại trong phòng nhỏ tránh nạn, sau này có gì cần cứ việc mở miệng, ta sẽ dùng hết toàn lực để làm."
Xuân Nương căn bản không hề để những lời Cao mệnh nói ở trong lòng, thân cá to lớn của nàng dường như muốn bò lên.
"Bất kể là giết chết Đường lão gia, hay là làm thịt nước Long Vương, ta đều có thể giúp ngươi."
Cao mệnh ở trong một khoảng thời gian rất ngắn đã đoán được những người mà Xuân Nương hận nhất, hắn nhẹ nhàng mở miệng:
"Ngươi bị dân trấn hiến tế, nơi này mỗi người đều tay nhuốm đầy máu tươi, nếu ngươi cần, ta cũng có thể giúp ngươi hủy đi nơi này."
Câu nói cuối cùng của Cao mệnh khiến cho Xuân Nương do dự, cũng không phải là nàng bị những lời đề nghị của Cao mệnh làm cho cảm động, mà nàng chỉ cảm thấy buồn cười, trước mắt một con người sống đáng thương, vậy mà lại lớn mật muốn hủy đi thị trấn, làm thịt nước Long Vương.
Nàng quả thực muốn giết chết nước Long Vương, Đường lão gia đem nàng cướp về cũng chỉ là vì tư dục, sau khi phát hiện nàng biến thành dáng vẻ quỷ quái này, thì lại nhốt nàng ở nơi đây, nàng hận bọn hắn, hận mỗi người ở trên thị trấn này.
Nàng đã từng đại diện cho vẻ xinh đẹp và sức sống của thị trấn, lấy tên là Xuân, nhưng dân trấn lại tự tay hủy đi nàng.
hận ý cuồn cuộn, máu loãng bắn tung tóe đầy ở trên màn che, khuôn mặt tuyệt mỹ của Xuân Nương bị oán khí bao trùm.
"Đường Hổ chẳng qua chỉ đang lợi dụng ngươi, hắn làm con nuôi của Đường lão gia, hiện tại phong quang cỡ nào, mà điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và hắn nằm ở chỗ, hắn muốn dung nhập vào thị trấn này, còn ta, việc ta muốn làm chính là hủy đi nơi này."
Ánh mắt Cao mệnh kiên định, đao mổ heo nằm ngang ở giữa hắn và Xuân Nương:
"Nếu ngươi tin ta, thì cho ta một chút thời gian, ta sẽ chứng minh quyết tâm của ta. Còn nếu ngươi không tin, vậy thì kế tiếp ta sẽ dốc hết tất cả, liều mạng tranh đấu cùng ngươi."
Cao mệnh từ đầu đến cuối đều rất bình thản, lời hắn nói không giống như là đang uy hiếp, mà giống như là đang trần thuật lại một sự thật.
Cũng may mắn là Cao mệnh đã trộm đồ tể đao mổ heo, hiện tại mới có được cơ hội để phản kháng, nếu không tay không tấc sắt thì hắn thật sự chưa chắc có thể làm tổn thương được Xuân Nương.
Bên ngoài phòng nhỏ, Đường lão gia và đồ tể dường như đã đối mặt, màn che trong phòng sương mù như bọt nước, bầu không khí cũng rất khẩn trương.
Hồi lâu sau, thân thể to lớn của Xuân Nương đặt ở trên giường gỗ, nàng buông mi mắt xuống:
"Vô dụng, ngươi ngay cả Đường lão gia cũng không giết được."
"Không thử một chút thì làm sao biết được?"
Cao mệnh là thật sự dự định làm một mẻ lớn.
"Ngươi thấy đôi sư tử đá ở trước cửa Đường trạch không? Trước kia, chúng được đặt ở trước cửa từ đường, về sau bị Đường lão gia dọn đi, hắn đại diện cho lòng tham của dân trấn, chỉ cần ngọn nguồn lòng người vẫn còn có tham niệm, thì hắn sẽ không bao giờ biến mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận