Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 48: Mỗi người đều đang dùng phương thức của mình cố gắng sống

Phun ra một mẩu xương, lâu quản lại đeo mặt nạ lên, lảo đảo rời đi.
Vãn Tưu khẽ thở ra, buông tay đang bịt miệng mũi, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi.
"Căn nhà này thối quá, giống như có người chết đã nhiều ngày rồi."
Cậu cúi đầu nhìn thùng rác và tủ giày, bên trong thu dọn rất sạch sẽ, không có thứ gì bẩn thỉu, chỉ có vài tờ giấy vụn.
Vãn Tưu mở tờ giấy ra, có vẻ như nó được xé từ một cuốn nhật ký.
"Hôm nay là ngày thứ 30 ta chuyển đến phòng 505. Đối diện phòng ta là một người mẹ độc thân xinh đẹp dịu dàng. Nàng thường ra ngoài mua đồ ăn vào buổi tối, tôi hay gặp nàng ở hành lang khi tan ca muộn."
"Nàng thật sự rất đẹp, có mái tóc đen mượt mà. Có điều hơi lạ là nàng luôn mặc một bộ quần áo, người nàng còn có một mùi lạ nhè nhẹ."
"Ban đầu tôi không để ý, nhưng khi trời gần tối, chủ nhà nói cho tôi biết một chuyện."
"Ông ấy nói phòng bỏ không nửa năm đối diện tôi cuối cùng đã có người thuê, sau này sẽ có người làm bạn với tôi."
"Tôi không hiểu tại sao phòng trống lại có một người mẹ độc thân ở, rõ ràng mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng cười của trẻ con, còn có mùi... hôi thối nồng nặc hơn từ căn phòng đó."
"Mùi thối?"
Vãn Tưu vội vã suy nghĩ:
"Người viết nhật ký ở phòng 505, vậy đây là... 506, tức là phòng đối diện hắn?"
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên người Vãn Tưu, cậu thấy trên nền xi măng của sảnh có những dấu chân dính "bùn đỏ".
"Là máu trộn với bùn?"
Vãn Tưu từ từ ngồi xổm xuống, cậu nhìn theo dấu chân, cho đến khi thấy một đôi chân trắng bệch trong tầm mắt.
Không hề báo trước, đôi chân kia cứ như vốn dĩ ở trong phòng khách vậy.
Vãn Tưu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn giật mình ngồi phịch xuống. Cậu ngước mắt lên, thấy một bé gái đứng giữa phòng khách và bếp.
Bé gái mặc đồ đen toàn thân, có lẽ vì lâu ngày không thấy ánh nắng, da bé trắng bệch đến dọa người.
Mọi thứ trong phòng đều bị mùi hôi thối nhuộm, bé gái cũng không ngoại lệ. Nhưng ngoài mùi thối khó chịu, bé không khác gì những đứa trẻ bình thường khác.
Quần áo của bé được giặt rất sạch sẽ, tóc tết hai bím đáng yêu, trong ngực còn ôm một con gấu dâu tây.
"Mẹ ơi, có người vào nhà rồi."
Giọng bé gái khàn khàn, ngốc nghếch. Có vẻ bé rất sợ người lạ, nên khi thấy Vãn Tưu, bé lập tức gọi mẹ.
Trong bếp không bật đèn, rèm cửa buông xuống, không nhìn rõ bên trong có gì.
Một lát sau, một bé gái khác, tầm bốn, năm tuổi từ bếp đi ra, bưng ba cái bát, vừa khóc vừa nói:
"Mẹ lại không nói gì, lại không để ý đến con."
Đứa bé cố sức đặt bát lên bàn, mùi thối trên người bé còn nồng hơn bé gái ở sảnh.
"Chị ơi, mình ăn cơm thôi."
Bé gái rất hiểu chuyện, lau nước mắt, chạy đến cạnh chị mình trước, rồi nhìn Vãn Tưu:
"Anh có muốn ăn cùng không? Mẹ con nấu ăn ngon lắm đấy!"
Bịch!
Con dao phay chặt mạnh xuống thớt, người được hai chị em gọi là mẹ đang ở trong bếp.
Vãn Tưu nhanh chóng ngồi ngay ngắn vào bàn, ngoan ngoãn vô cùng.
Không khí trên bàn ăn có chút đáng sợ, cô chị ôm gấu dâu tây im lặng cúi đầu, bé em thì lanh lợi, thỉnh thoảng liếc nhìn Vãn Tưu.
"Em là Niếp Niếp, đây là chị Nhàn Nhàn. Tụi em ở đây lâu lắm rồi, nhưng bây giờ có người xấu muốn đuổi tụi em đi, nói căn phòng này không phải của tụi em."
Niếp Niếp có chút tức giận, nắm chặt đôi đũa, muốn nói chuyện với Vãn Tưu:
"Anh cũng đến đuổi tụi em đi hả?"
Vãn Tưu lắc đầu, ánh mắt cậu đảo qua đảo lại giữa Niếp Niếp và Nhàn Nhàn, cậu hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tiếng xào rau vang lên trong bếp, mùi hôi thối dần lẫn với mùi đồ ăn.
Rất nhanh, rèm bếp bị vén lên, một đĩa cải trắng xào được bưng ra.
Đĩa cải trắng chua cay giòn ngon đặt trong đĩa trắng tinh, nhưng bàn tay đang bưng nó lại có năm ngón tay hư thối.
"Con đi bưng thức ăn."
Niếp Niếp rất tích cực, chạy đến cửa bếp, bưng đĩa đồ ăn lên bàn cơm.
"Mẹ" bận rộn trong bếp vẫn chưa ra, rèm buông xuống, năm ngón tay kia biến mất trong bóng tối.
Bật bếp đổ dầu, "Mẹ" lại bắt đầu làm món thứ hai, không lâu sau mùi thịt lan tỏa, đây là một món mặn.
Sau khi thấy năm ngón tay hư thối chìa ra từ bếp, mí mắt Vãn Tưu giật dữ dội.
Chuyện lạ biến thành thật, mẹ của hai bé gái đã chết, nhưng để không bị đuổi khỏi khu trọ, linh hồn của bà vẫn bám vào thi thể thối rữa, mỗi ngày nấu cơm, giặt quần áo, tết tóc cho hai con.
Bé Niếp Niếp vẫn chưa hiểu về cái chết, vẫn coi mẹ là mẹ; bé Nhàn Nhàn hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cũng không muốn rời đi, vì mẹ vẫn là mẹ của bé.
Món thứ hai sắp xong, Vãn Tưu cảm thấy vô cùng áp lực, trong mắt cậu liên tục hiện lên những hình ảnh ảo.
Từ món thứ ba trở đi, mọi thứ sẽ rũ bỏ lớp vỏ bọc ôn hòa, khắp nơi là cạm bẫy chết chóc.
Vãn Tưu thấy đủ kiểu cái chết của mình: khi bé Nhàn Nhàn bưng món thứ hai ra, tiếp theo sẽ đến lượt cậu, nếu cậu đi, cậu sẽ bị "Mẹ" kéo vào bếp giết chết, biến thành món thứ ba; nếu cậu không đi, cậu sẽ bị hai chị em giết chết; nếu cậu chạy trốn, "Mẹ" sẽ đuổi theo giết cậu; nếu cậu không chạy, cậu sẽ bị giữ lại đây mãi mãi.
Một giọt nước mắt máu chảy ra từ mắt, Vãn Tưu ôm đầu, không dám nhìn vào bếp.
Mùi thịt trở nên nồng nặc, một đĩa thịt đỏ tươi nhanh chóng được làm xong, bàn tay hư thối bưng đĩa thức ăn ra.
Hai bé gái ngửi thấy mùi thịt đều phấn khích, Nhàn Nhàn vừa định bước tới, Vãn Tưu dường như đã đưa ra quyết định gì đó.
Cậu đi trước Nhàn Nhàn, bắp chân run rẩy, tiến đến gần bếp.
Khi hai tay cậu bưng đĩa thịt lên, dũng khí của Vãn Tưu cũng cạn kiệt, trên mặt lệ đẫm máu, hai chân cậu mềm nhũn, từ từ ngồi xuống đất.
"Không phải ai cũng bắt nạt mình được... Mẹ ơi, mẹ của con đâu..."
Vô vàn quá khứ bi thảm hiện lên trong đầu, Vãn Tưu sợ chết đi được, nhưng người duy nhất sẵn lòng giúp cậu lại mất tích.
Đầu óc cậu trống rỗng, cơ thể không nghe theo điều khiển, cậu sợ hãi, vô cùng sợ hãi, cậu cảm thấy mình sắp chết.
Khi Vãn Tưu vừa dứt lời, tiếng nấu ăn trong bếp ngừng lại, Nhàn Nhàn từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút kỳ lạ; bé Niếp Niếp nhảy xuống khỏi ghế, đến bên cạnh Vãn Tưu.
Bị dọa khóc, Vãn Tưu cảm thấy có người tiến đến gần, cơ thể cậu co rúm lại.
Bé Niếp Niếp duỗi tay ra, thấy Vãn Tưu không phản ứng, bé ghé vào bếp nói nhỏ gì đó.
Rèm bếp hơi rung, năm ngón tay thối rữa vén nó lên, một khuôn mặt bị tóc đen che kín đưa ra.
Mùi hôi thối cuồn cuộn trong phòng, Vãn Tưu nhìn thấy một con mắt đầy tơ máu qua khe tóc.
"Mẹ ơi?"
Tiếng gầm khẽ kìm nén vọng ra từ bóng tối, cánh tay cầm dao phay lớn của quỷ mụ mụ từ từ giơ lên, mắt bà đã hoàn toàn biến thành một màu đỏ máu.
Tim Vãn Tưu đập thình thịch, cậu nhắm nghiền mắt, nhưng chờ một lúc lâu, vẫn không cảm thấy đau đớn.
Từ từ mở mắt ra, Vãn Tưu thấy quỷ mụ mụ đang nhẹ nhàng vuốt đầu cậu.
"Anh không được giành mẹ với tụi em, nhưng nếu anh buồn, có thể nói với tụi em."
Bé gái dùng giọng điệu của một người lớn nói.
Ngồi trở lại bàn ăn, Vãn Tưu vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thực, đôi mắt cậu có thể thấy cái chết, nhưng những thứ khác, rất ít liên quan đến cậu.
Quỷ mụ mụ tự bưng món thứ ba ra, nhìn ba mẹ con bắt đầu ăn cơm, Vãn Tưu không cầm đũa, cậu cảm thấy mình đang lừa dối quỷ mụ mụ.
"Thật ra, con từ bên ngoài đến."
Vãn Tưu nói hết những gì mình đã trải qua cho quỷ mụ mụ và hai con gái bà.
Trong cuộc đời bất hạnh của Vãn Tưu, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác về nhà. Cậu thậm chí sinh ra ảo giác, coi quỷ mụ mụ như người thân.
Có lẽ vì gặp quá nhiều điều xấu xí, nên khi gặp một chút thiện lương, Vãn Tưu đều cố gắng nắm giữ.
Biết bạn của Vãn Tưu mất tích trong tòa nhà, bé Niếp Niếp lập tức nói:
"Mình đi tìm bà tám đi, bà ấy biết mọi chuyện!"
"Coi chừng lâu quản bắt đi."
Chị Nhàn Nhàn trừng mắt nhìn em, bé Niếp Niếp không phục cãi lại:
"Hay là mình bắt lâu quản luôn đi! Trong tòa nhà mình nhiều người như vậy, sao phải sợ hắn?"
"Lâu quản đại diện cho Huyết Nhục Tiên, con bé chết tiệt này, toàn nói bậy bạ."
Chị bắt đầu trách mắng em.
"Trước đó con đã thấy mặt thật của lâu quản."
Vãn Tưu yếu ớt nói:
"Mọi người đều sợ lâu quản, hắn giống như một con chuột, chỉ là hắn ăn cắp thứ gì đó, nên mới có khí tức đáng sợ như vậy."
Vãn Tưu không tin Quỷ Thần, vì mỗi lần bị bắt nạt, cậu đều không ngừng cầu xin, nhưng không ai giúp cậu cả.
Cậu thấy thế giới này bi thảm như vậy, coi như có thần thật, thì đó cũng không phải thần của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận