Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 457: Nguyên nhân ta giết chết ta

Nhìn về phía mình, xem xét bản tâm, lại nhìn thấy lưỡi đao đâm tới từ quá khứ.
"Kẻ giết ta là Cao Mệnh."
Kết hợp với vô số ký ức tử vong của bản thân trong quá khứ tại nơi sâu thẳm trong nội tâm, Cao Mệnh tuy chưa từng nhìn thấy mặt của hung thủ, nhưng trong lòng mơ hồ có mấy suy đoán.
Để đảm bảo tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, hắn ở trong tử cảnh tương lai quá khứ giao nhiệm vụ cho Phạm Lệ, bảo hắn đi tìm Cao Vân.
Bởi vì không xác định được suy đoán trong lòng, Cao Mệnh trước khi rời khỏi tử cảnh, trở lại Hãn Hải bị số mệnh bao phủ, đã lợi dụng sức mạnh của Vị Lai Thần cưỡng ép tước đoạt đi toàn bộ ký ức liên quan đến Cao Vân.
Cho nên, ngay cả chính hắn, kỳ thật đều không biết rõ đứa bé trên xe buýt kia chính là Cao Vân, vì lừa gạt số mệnh, ẩn tàng sự tồn tại của Cao Vân, trước hết hắn phải lừa gạt được chính mình.
Sự thật chứng minh, hắn đã làm đúng.
Huyết nhục Tiên với thực lực tiếp cận Mộng Quỷ, cộng thêm ngọn lửa sinh ra từ việc đốt cháy mảnh vỡ tượng thần và di ảnh đen trắng đều không cách nào ngăn cản hung thủ đến gần, đối phương biết được tất cả bố trí của Cao Mệnh, chỉ duy không để ý đến Cao Vân.
Giây phút quay đầu kia, là một giây nằm ngoài kịch bản số mệnh, cũng chính bởi một giây không nên tồn tại này, Cao Mệnh đã thấy được hung thủ, thấy được chính mình.
Giọt nước treo ngược dừng lại, toàn bộ đường hầm cũng bắt đầu lay động dữ dội, phảng phất hai thế giới thô bạo va chạm vào nhau, bắt đầu nghiền ép lẫn nhau.
Một khối da tróc ra khỏi gương mặt giống hệt Cao Mệnh của hung thủ, tựa hồ trên thế giới này chỉ có một người sống có thể dùng danh tự Cao Mệnh sống sót, kẻ sống tạm bợ trong đường hầm kia, tại khoảnh khắc bị Cao Mệnh nhìn thấy, thân thể đã bắt đầu tan rã.
Dừng lại ở nơi Cao Mệnh vừa đi qua, kẻ chỉ có thể sống trong quá khứ này, trên mặt không hề phẫn nộ, cũng không thống khổ, chỉ là trong bình tĩnh lộ ra một tia giải thoát khó mà phát giác.
Lần trước tiến vào đường hầm, tại thời khắc cuối cùng bị hung thủ giết chết, Cao Mệnh quay đầu nhìn về phía sau lưng, hắn nhìn thấy chính là một cỗ xe khách bị mưa to làm ướt nhẹp chạy nhanh đến, trong cửa sổ xe có một hắn khác đang ngồi.
Lần này, hắn quay đầu lại nhìn thấy hung thủ với tướng mạo hoàn toàn giống mình, vỡ vụn tiêu tán ngay trước mắt, tựa như cấm kỵ bị đánh phá, đẩy ra một cánh cửa phòng phủ đầy bụi bặm.
Một kẻ trong hắc vụ vỡ vụn chua xót, một kẻ nắm tay trầm mặc trong ánh lửa.
Không có tiếng ô tô bóp còi inh ỏi, cũng không có ánh đèn xe phát ra chói mắt, Cao Mệnh chỉ nghe được hung thủ lẩm bẩm lời cuối cùng:
"Số mệnh đã chú định hết thảy, mọi vật đều có vị trí của mình, bất quá bây giờ hết thảy đều đang mất khống chế, ngươi có lẽ có cơ hội thoát khỏi sự chưởng khống của số mệnh."
Cảm giác áp bách kinh khủng chậm rãi biến mất, hung thủ nói ra câu cuối cùng:
"Ta biết rõ, kỳ thật tên của chúng ta đều không phải Cao Mệnh, hi vọng lần này ngươi có thể làm được."
Hung thủ giống như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn biến mất ở trong thời gian đã qua, Cao Mệnh lặng lẽ nhìn nơi đối phương vừa đứng.
Hắn rõ ràng rằng khi bị giết lần trước, hung thủ đã thay số mệnh giao nhiệm vụ cho mình, còn nói một câu rất quan trọng:
"Từ giờ trở đi, tên của ngươi là Cao Mệnh".
Đều là một người, sau khi Cao Mệnh lợi dụng các loại thủ đoạn để hung thủ tiêu tán, hắn lại nói một câu khác khi biến mất vào thời khắc cuối cùng kỳ thật tên của chúng ta đều không phải Cao Mệnh.
"Hai câu này khác biệt rất lớn, hung thủ trong đường hầm hết lần này đến lần khác giết chết ta, thu thập các loại thi thể của ta, hắn nhìn như là đồng lõa của số mệnh, nhưng trên thực tế xưa nay chưa từng ngăn cản ta bắt đầu lại từ đầu, càng không hề giam cầm ta trong đường hầm, chỉ là nghiêm phòng tử thủ, không cho ta biết chân tướng."
Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, hung thủ càng giống như một người sàng lọc, giấu ở trong đường hầm, lần lượt đem những Cao Mệnh không hợp cách chặn giết ở đây, buộc Cao Mệnh dùng hết lần này đến lần khác tử vong để tích lũy ý chí, hoàn thành lột xác cuối cùng, cho đến khi Cao Mệnh có thể dựa vào năng lực của bản thân khiến hắn tiêu tán.
Trong đầu Cao Mệnh toát ra một ý nghĩ mười phần hoang đường, chẳng lẽ hắn giết ta nhiều lần như vậy... Là theo một ý nghĩa nào đó bảo hộ ta?
Không có khả năng!
tử vong thống khổ làm thân thể Cao Mệnh phát run, hắn nhìn những thi thể khảm đầy trong đường hầm, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
cắn chặt đầu lưỡi để tỉnh táo lại, Cao Mệnh nhìn về phía bên kia đường hầm.
So với lần làm lại trước, sau khi hung thủ biến mất, chiếc xe buýt lái tới từ quá khứ không xuất hiện nữa, vòng tuần hoàn làm Cao Mệnh rối rắm đã bị đánh vỡ.
"Lần này ta không làm lại, có lẽ ta có thể ra khỏi đường hầm, rời khỏi Hãn Hải!"
Thân thể trở nên hưng phấn vì ý nghĩ này, nhưng lời nói cuối cùng của hung thủ làm Cao Mệnh chần chừ, thế giới bên ngoài đường hầm rất có thể càng thêm nguy hiểm và kinh khủng so với Hãn Hải.
Có lẽ hung thủ chính là rõ ràng điểm này, mới có thể không ngừng săn giết Cao Mệnh, để hắn tích lũy sức mạnh không ngừng trong góc chết giám thị của số mệnh.
"Lộc Tàng chế định kế hoạch săn giết số mệnh, nhưng biểu hiện của hắn trong bệnh viện Lệ Sơn, đã nói rõ một sự kiện, hắn cũng không biết trong đường hầm có người đang không ngừng săn giết ta, tên hung thủ này không có quan hệ gì với Lộc Tàng, cũng không hề liên quan tới số mệnh, cuối cùng hắn nói hi vọng lần này ta có thể làm được, lần này? Chẳng lẽ trước đây ta đã từng rất gần thành công?"
Khí tức kinh khủng không thể nói thẩm thấu vào hắc vụ, Ác Quỷ trên xe buýt màu máu gào thét bất an, suy nghĩ của Cao Mệnh cũng bị đánh gãy.
"Tuần hoàn đã bị đánh vỡ, ta không còn đường lui, hiện tại chỉ có thể tiến về phía trước!"
Cao Mệnh tuy không gặp được xe khách lái tới từ quá khứ, nhưng lần này hắn mang theo "xe trường học" mà mình chế tạo ở Hãn Hải.
"Phiền phức đã được giải quyết, tất cả mọi người lên xe! Luôn đề phòng! Chúng ta chuẩn bị xông ra khỏi đường hầm! Rời khỏi Hãn Hải!"
Rời khỏi Hãn Hải, bốn chữ vô cùng đơn giản này, đối với rất nhiều người và quỷ mà nói, lại là chuyện cả đời không thể làm được.
Xoay người cúi đầu với những thi thể khảm nạm trong đường hầm, Cao Mệnh trở lại trước xe trường học, cầm lại tay lái.
Mười ba học sinh trên xe không một ai dám mở miệng nói chuyện, ban đầu bọn hắn chỉ coi Cao Mệnh là một người bình thường lợi hại một chút, kết quả biểu hiện vừa rồi của Cao Mệnh đã làm nát tan thế giới quan của bọn hắn.
Người như thế nào có thể có một đường hầm đầy thi thể?
Mỗi cái chết của mình đều khác nhau, mỗi gương mặt đều ẩn chứa tuyệt vọng và thống khổ, xe trường học chạy trong đường hầm, tựa như đang tham quan triển lãm thi thể người của Cao Mệnh, thậm chí người phụ trách còn đang lái xe cho bọn hắn.
Đèn xe sáng lên, Cao Mệnh đạp chân ga, không ngừng tăng tốc, hắn có thể cảm giác được có thứ gì đó đang đến gần trong hắc vụ.
Mất đi sự che chở của lửa trại, Cao Mệnh trực tiếp sử dụng năng lực của Quá Khứ Thần và Vị Lai Thần nhìn thấu hắc vụ, hắn lái đi rất xa, nhưng phía trước vẫn không có lối ra.
Khi hắn cảm thấy có chút kỳ quái, đường hầm thẳng tắp trong ký ức đã phát sinh biến hóa, trước đầu xe vậy mà lại xuất hiện một lối rẽ mở rộng.
Hắc vụ phiêu tán ở trong hai đường hầm, vách tường của đường hầm bên trái rách tung tóe, trên mặt đất còn vứt phế liệu sót lại khi thi công, lộ rõ một trạng thái chưa hoàn thành; đường hầm bên phải thì hết thảy bình thường, không khác gì đường hầm Cao Mệnh vừa đến.
"Bà cốt bói ra cửa thông đến thế giới bên ngoài... xuất hiện khuyết tổn ngoài ý muốn của số mệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận