Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 245: Kẻ điên không phải chính là một người tỉnh táo đang làm mộng sao?

Vẻ mặt lạnh tanh, Tuyên Văn thu lại toàn bộ ý cười, từ trên người nàng rốt cuộc không còn cảm giác được sự ôn nhu và ấm áp.
Nàng vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm vào hình ảnh theo dõi, lặp đi lặp lại xác nhận hết thảy những gì mà mình nhìn thấy.
Cao mệnh nửa năm trước từng tiến vào khu nhà lâu của bệnh viện Lệ Sơn, hơn nữa không phải với thân phận người bệnh, hắn rất có khả năng nửa năm trước đã bị thế giới bóng tối chọn trúng.
"Cái kia..."
Trần Mộng cũng đứng ở bên cạnh, hắn nhìn Tuyên Văn dừng lại hình ảnh, phía trên đó cũng không có hắn, bác sĩ trưởng của hắn hình như đang chú ý một bác sĩ khác:
"Cô không phải đang chữa bệnh cho ta sao? Có phải đã dừng nhầm rồi không?"
Là người bệnh, Trần Mộng vốn không muốn tùy tiện mở miệng hỏi, nhưng mà hiện tại biểu lộ của Tuyên Văn quá mức nghiêm túc, khiến cho hắn cảm thấy bệnh tình của mình vô cùng nghiêm trọng, lập tức sẽ "toi" đến nơi vậy.
"Mỗi lần ngươi mất ngủ, những người bên cạnh đều sẽ biến mất và tử vong, duy chỉ có ngươi là không có chuyện gì, cho nên bệnh của ngươi không cần quá để ý."
Tuyên Văn thuận miệng qua loa một câu, nàng ra hiệu Trần Mộng im lặng, lấy tai nghe ra kết nối với chiếc máy tính kiểu cũ.
Loại bỏ sự quấy nhiễu từ bên ngoài, Tuyên Văn nhấn nút phát, nàng nhìn không chớp mắt, giống như quay trở về buổi chạng vạng tối của nửa năm trước.
Hình ảnh tiếp tục phát, cửa phòng bệnh được mở ra, Cao mệnh mặc đồng phục công việc cùng ánh sáng hoàng hôn cùng nhau tiến vào phòng bệnh.
Bụi bặm bay múa ở trong luồng sáng, không khí không hề nồng nặc mùi nước thuốc, mà tràn ngập một loại mùi mục nát kỳ quái.
Cao mệnh khẽ nhíu mày, trong tay hắn cầm một tờ phiếu lĩnh vật tư chữa bệnh, nhìn về phía Trần Mộng đang nhận trị liệu trong phòng.
"Người ngoài sao có thể tùy tiện vào đây?"
Bí mật sâu thẳm trong nội tâm bị đánh vỡ, Trần Mộng có chút bối rối, trong giấc mộng của hắn ẩn giấu quá nhiều thứ không thể để người khác biết.
"Ta cũng là bác sĩ, các ngươi cứ tiếp tục."
Cao mệnh cầm tờ phiếu liếc nhìn gian phòng, trong phòng khám bày năm chiếc ghế, lần lượt đặt ở góc tường, hai bên bàn, cửa sổ và cạnh giá sách nơi ánh sáng hoàn toàn không chiếu tới.
Không hề suy nghĩ quá nhiều, Cao mệnh đi về phía giá sách, hắn ngồi xuống phía trong bóng râm, để cho bản thân hoàn toàn chìm trong bóng tối.
"Ngươi cũng là bác sĩ ở đây sao?"
Biểu lộ của Trần Mộng không còn tự nhiên như vừa rồi, hắn rất hay nói dối.
"Trần tiên sinh, bệnh tình của ngài ta đã nắm được đại khái, mời ngài chờ một lát."
Bác sĩ đang ngồi đối diện Trần Mộng tựa hồ không ngờ tới việc Cao mệnh sẽ trực tiếp đi vào, hắn vẫn mỉm cười:
"Ngươi nói mình cũng là bác sĩ, nhưng đến bệnh viện này, tất cả đều là những người bệnh hoạn có vấn đề tâm lý nghiêm trọng."
"Nhà ngục hận Sơn từ khi sử dụng thiết bị trị liệu tâm lý mới được vận chuyển từ Tân Hỗ tới, tâm trạng bề ngoài đã ổn định, chỉ khi nào nhận phải kích thích, tinh thần sẽ lập tức rơi vào trạng thái nóng nảy dị thường. Đêm qua trong ngục đột nhiên phát sinh bạo loạn, lãnh đạo của ta đã cử ta tới đây lấy thuốc, đây là phiếu lĩnh và giấy chứng minh, hắn nói các ngươi đã chuẩn bị xong."
Việc mua sắm vật tư y tế đều có đường dây cố định, Cao mệnh không muốn xen vào chuyện ở nơi này, hắn chỉ muốn nhanh chóng lấy được những loại thuốc đặc thù rồi rời đi.
"Bác sĩ, tôi còn có việc diễn xuất, thời gian rất gấp, ngài có thể nào kê đơn cho tôi trước một chút thuốc được không?"
Trần Mộng thúc giục, hắn rất đáng ghét hành vi chen ngang của Cao mệnh, rõ ràng là hắn đến trước.
"Bệnh của ngươi không cần dùng thuốc cũng có thể chữa khỏi."
Cao mệnh đột nhiên mở miệng, hắn vừa rồi ở ngoài cửa đã nghe được Trần Mộng kể lại tất cả mọi chuyện:
"Muốn không còn bị thống khổ vây khốn, phương án trị liệu của ta đưa cho ngươi đó là đi tìm cảnh sát tự thú, thừa nhận bản thân mình giết người, đụng chết người bạn tốt nhất của mình, còn đem nàng ta phân thây chôn ở bên trong công trường."
"Ngươi nói nhảm! Ta căn bản không thể nào làm ra loại chuyện như vậy!"
Trần Mộng kích động:
"Những gì ta kể vừa rồi chỉ là chuyện phát sinh ở trong mộng mà thôi!"
"Mộng là sự phản ánh của hiện thực, lấy một bộ phận chân thực, tái hiện lại một chân tướng hoang đường."
Cao mệnh mỗi ngày đều tiếp xúc với tử tù, hiểu rất rõ loại người này:
"Nếu như ngươi không nhớ rõ bản thân có giết người hay không, có thể để cảnh sát giúp ngươi điều tra. Đối với ngươi mà nói, chết cũng được xem như một loại giải thoát."
"Ngươi câm miệng!"
Trần Mộng đứng bật dậy, ghế bị đẩy ra phía sau, hắn nắm chặt nắm đấm.
"Đừng kích động, ta chỉ đang nói cho ngươi biết, phương án trị liệu của ta."
Cao mệnh vẫn như cũ ngồi trong bóng tối:
"Giấc mộng cực đoan hoang đường, tất nhiên xuất phát từ thế giới cảm tính mà chúng ta quan sát được, tất cả đều có liên hệ."
Bác sĩ chăm chú lắng nghe những lời Cao mệnh nói, hắn an ủi Trần Mộng vài câu:
"Mộng là cảm giác đến từ bên ngoài tâm linh của chúng ta, chìm vào giấc ngủ khiến chúng ta rơi vào trạng thái tư duy bị động. Cho nên ở trong mơ, chúng ta sẽ làm ra một vài hành động thiếu lý trí và không thể khống chế."
Ít nhất ngoài mặt, Trần Mộng vẫn rất có tố chất, hắn sửa sang lại cổ áo, cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh trở lại.
"Mộng xuất hiện sau khi ngủ say, giải thoát chúng ta khỏi trạng thái tỉnh táo, thể hiện ra một số sự vật đã bị biến dị, nhưng tất cả sự biến dị đều có căn cứ. Mộng cũng tồn tại logic, mộng không phải hoàn toàn đánh mất đi lý trí."
Ý của Cao mệnh rất rõ ràng, một người có loại giấc mộng như thế nào, có quan hệ rất lớn đến bản thân tiềm thức bên trong của hắn.
"Ngươi có phải là có bệnh hay không?"
Ngọn lửa vừa mới được Trần Mộng đè xuống lại bốc lên, hắn vén tay áo lên, hướng về phía Cao mệnh:
"Ta chỉ là bị mất ngủ, đau đầu, trong lòng khó chịu, ngươi nhất định cứ phải nói ta giết người?"
"Trần tiên sinh, ta dẫn ngài đi lấy thuốc trước."
Vị bác sĩ kéo Trần Mộng ra, dẫn hắn vào căn phòng trong cùng của phòng tư vấn tâm lý.
Hình ảnh video đột nhiên trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.
Cao mệnh ngồi một mình ở trên ghế, cầm tờ phiếu lĩnh, hắn không hề phát hiện ra, bóng ma ở phía sau hắn phảng phất như sống lại, chậm rãi từng bước xâm chiếm lấy cái bóng của hắn, lặng lẽ không một tiếng động muốn chui vào trong cơ thể của hắn.
Tờ phiếu rơi xuống đất, Cao mệnh dường như đã ngủ thiếp đi, nhắm hai mắt, nhẹ nhàng tựa vào giá sách.
Khoảng chừng năm phút sau, vị bác sĩ mang Trần Mộng đã thay quần áo bệnh nhân đi ra, lúc này ánh mắt Trần Mộng đã có chút đờ đẫn, trong mắt hắn giống như thiếu đi thứ gì đó.
"Trần tiên sinh, cầm lấy thuốc của ngài, đi lên lầu bảy làm giấy chứng nhận nhập viện."
Vị bác sĩ mỉm cười vỗ lưng Trần Mộng:
"Dựa theo phương án trị liệu của chúng ta, ngài chỉ cần nằm viện ba ngày, là có thể khỏi hẳn."
Trần Mộng tiến vào một căn phòng khác, vị bác sĩ cười đi đến trước mặt Cao mệnh:
"Tỉnh lại một chút."
Cao mệnh đột nhiên mở mắt, hắn cảm thấy có chút lạnh, kéo khóa áo khoác lên:
"Tên điên giết người kia đã đi rồi sao?"
"Hắn chỉ là mơ thấy những thứ kỳ quái."
Bác sĩ nhặt tờ phiếu lĩnh ở trên đất lên, nhìn những loại dược phẩm khác nhau ở phía trên:
"Ngươi vừa rồi hình như đã ngủ thiếp đi? Ngươi có mơ thấy thứ gì kỳ quái không? Ngươi có cảm thấy mình là kẻ điên không?"
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Cao mệnh vừa rồi giống như thật sự đã chìm vào giấc mộng.
"Kẻ điên chẳng phải chính là một người tỉnh táo đang làm mộng sao?"
Vị bác sĩ phảng phất như đang lầm bầm lầu bầu:
"Ngươi vừa rồi đã ngủ thiếp đi, nhưng bây giờ, ngươi đã thật sự tỉnh lại chưa?"
Bác sĩ căn bản không hề nhìn Cao mệnh, nhưng sau khi nghe được câu nói này của hắn, Cao mệnh lại không hiểu sao cảm thấy rùng mình, hắn không tự chủ được liếc nhìn xung quanh, dường như từ một khoảnh khắc nào đó, thế giới này trở nên có chút xa lạ.
Tuyên Văn đang quan sát video lúc này không nói một lời, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào Cao mệnh, ý đồ muốn nhìn ra được càng nhiều thông tin từ trên khuôn mặt đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận