Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 412: Nhập vai

Thưởng thức tác phẩm hội họa mới nhất của mình, Hạ Dương nhịn không được sờ lên thi thể nữ kia, nhưng ngón tay hắn cuối cùng chỉ chạm vào da của mình.
"Vị Lai Thần sống ở tương lai, còn chưa ra đời, nhưng mẫu thể thai nghén nó đã bị lực lượng của nó ảnh hưởng, trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, đây thật là thi thể xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, thật muốn nhìn qua đầu của nàng!"
Hạ Dương từ đáy lòng cảm thán, hắn tự nhận mình là một người rất thuần túy, ví dụ như hiện tại, hắn căn bản không thèm để ý đến an nguy của Hãn Hải, đừng nói đến chuyện sống chết của người lạ, hắn ngay cả sống chết của chính mình cũng không quan tâm.
Đại tai bộc phát, toàn thành lâm vào hỗn loạn, bi kịch mỗi ngày đều đang diễn ra, bất kể là Cao Mệnh, hay là Tư Đồ An, mỗi người còn sống đều có mục tiêu truy đuổi và chấp niệm của riêng mình, cũng đang lặng lẽ chịu đựng nỗi đau của mình. Chỉ có Hạ Dương là một ngoại lệ, hắn hiện tại sống quá vui vẻ.
Nhìn qua lối thoát hiểm, Hạ Dương mình đầy thương tích vậy mà bắt đầu chầm chậm bò đi, hắn nghe được tiếng khóc của tương lai, nhưng trong lòng hắn không hề có ý nghĩ muốn giết chết tương lai, hắn dùng hết toàn lực bò về phía bên kia cửa, chỉ là vì muốn nhìn qua đầu của mẫu thân tương lai, nhìn qua thi thể hoàn mỹ nhất, sau đó đem đối phương vẽ lên bức tranh trên người mình.
Không biết rõ là bởi vì hắn không có ác ý, hay là bởi vì bức họa trên người hắn lừa gạt được những mẫu thể khác, Hạ Dương không gặp phải bất kỳ cản trở nào. Đợi đến khi Phạm Lệ và Tịch Sơn bên kia trò chuyện xong, Hạ lão sư đã bò đến bên cạnh cửa.
Tay của hắn nắm lấy lối thoát hiểm, đẩy ra một khe hở, thân thể hòa vào bóng tối tĩnh mịch kia.
"Đừng đi vào!"
Hà Tinh phát giác không ổn muốn ngăn cản, nhưng đã chậm:
"Đầu óc gia hỏa này bị hỏng rồi sao!"
Hạ Dương là Cao Mệnh giao cho Phạm Lệ, hiện tại người sống sờ sờ ở trước mắt lại biến mất, điều này khiến Phạm Lệ có chút bực bội, hắn mặc dù cảm thấy Hạ Dương là một kẻ rất biến thái, nhưng trơ mắt nhìn đối phương đi chịu chết thì hắn vẫn không thể làm được.
Theo sát Hạ Dương, Phạm Lệ cũng mở lối thoát hiểm bãi đỗ xe ngầm, hắn vốn cho rằng Hạ Dương vừa mới đi vào, bò không xa, nhưng sau khi mở cửa mới phát hiện mình đã sai quá mức.
Vốn dĩ bãi đỗ xe tầng hầm phải đậu đầy xe cộ đã thay đổi hoàn toàn, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối của thi thể, liếc mắt nhìn qua thì tất cả mọi thứ đều tỏa sáng "sinh cơ" với những khối thịt hoạt động bên trong xe, mạch máu thô to quấn quanh cột trụ, mặt người mọc đầy bên cạnh chụp đèn, khắp nơi có thể thấy được những chiếc đầu lâu khẽ rung, cách vài mét lại thấy những tàn chi vẫn còn đang sinh trưởng, chúng giống như đóa hoa và thảm thực vật nở rộ trong hoa viên.
Cảnh tượng "tràn đầy sinh cơ" này khiến Phạm Lệ đứng như hóa đá ở cửa ra vào, mùi hôi thối xộc vào mũi, sinh cơ nồng đậm hòa quyện cùng tử Vong Triền Nhiễu, đây tựa hồ là "tương lai" mà Vị Lai Thần hi vọng nhìn thấy nhất.
"Ta ở đây."
Cơ thể Hạ Dương bị một mạch máu thô to quấn quanh, nhưng thứ này dường như không có ý làm hại hắn:
"Vị Lai Thần giống như bị thứ gì đó lôi đi, ý chí của nó tạm thời không ở đây, ta không rõ khi nào nó trở về, nhưng bây giờ là cơ hội rất tốt cho chúng ta."
Nếu bàn về sự thất thường, thì phải kể đến Hạ Dương, người bình thường nào dám tùy tiện đi vào.
"Ta có thể nghe thấy tương lai đang khóc, các ngươi giúp ta cùng tìm một chút đi."
.
Ý chí của Vị Lai Thần truy sát Huyết nhục Tiên và La Đông ở phía sau thế giới đồng hồ, "thể xác" của Vị Lai Thần dụ dỗ Hạ Dương và Phạm Lệ, lúc này tòa nhà số ba khu dân cư Xương Thành trở nên khác lạ so với trước kia.
Trốn trong một phòng chứa đồ chật hẹp, Cao Mệnh gần như dán sát vào cơ thể của "Tuyên Văn", hai người đều nghe được tiếng gõ cửa và tiếng gọi lo lắng của cha mẹ Cao Mệnh.
Trong bóng tối, sắc mặt "Tuyên Văn" có chút phức tạp, nàng vốn nên giúp Vị Lai Thần tạo ra tuyệt vọng cho Cao Mệnh, thậm chí có thể lựa chọn hy sinh bản thân khi cần thiết, nhưng từ khi ở chung với Cao Mệnh, nàng bắt đầu do dự.
Vị Lai Thần đem tương lai tồi tệ nhất cho nàng, nói với nàng muốn giảm bớt nỗi đau của mình, vậy thì chỉ có thể kéo càng nhiều người vào tương lai tồi tệ này.
Mỹ hảo của chính mình bị vỡ nát, khi nàng đỏ mắt nhìn thấy hạnh phúc của người khác, tất cả đau khổ dưới đáy lòng biến thành ác ý, nàng trở thành đồng lõa của Vị Lai Thần.
Nàng từng vô cùng khao khát tình cảm, Vị Lai Thần cũng chính là nhìn thấy điểm này, cho nên để nàng đóng vai "bạn gái" và "người yêu" trong tương lai tồi tệ nhất. Nàng dụ dỗ vô số người sống sót, đem tình yêu mà mình mơ ước nhất xé toạc ra theo cách thảm thiết nhất.
Nàng hi vọng như vậy có thể làm dịu nỗi đau của mình, lấy lòng Thần Linh chấp chưởng tương lai, nhưng hiện thực là nàng trở nên càng thêm táo bạo và tuyệt vọng. Vị Lai Thần cho nàng không phải là thuốc giải, mà là một loại độc gây nghiện, nàng không biết khi nào mình sẽ triệt để mất đi bản thân, nàng đã từ bỏ việc thoát khỏi tương lai tồi tệ này.
Nhưng lại vào lúc này nàng gặp Cao Mệnh, nam nhân trước mắt không giống với bất kỳ người sống sót nào trong lầu, hắn nhớ kỹ tất cả chi tiết về người phụ nữ trong lòng, biết rõ tất cả thói quen của đối phương, loại tình cảm kia dường như không thể đơn giản dùng yêu để hình dung, phảng phất như vượt qua sinh tử, phá vỡ số mệnh.
Bọn hắn tiến vào mỗi một căn phòng đều là một đoạn tương lai, hai người tiến lên trong tuyệt vọng, thời gian bị kéo dài vô hạn.
Trong quá trình ở chung, tất cả ảo tưởng của "Tuyên Văn" về tình yêu đều được Cao Mệnh thực hiện, nhưng đáng tiếc là nàng không phải Tuyên Văn, nàng chỉ là một đứa trẻ được cha mẹ bảo vệ trong phòng, một con quỷ xấu xí đáng sợ, khiến người ta phải e ngại.
Tuyên Văn là nhân vật mà nàng sắm vai, nhưng khi ở bên cạnh Cao Mệnh, nàng lại đắm chìm vào nhân vật này, có chút không thể thoát ra, hoặc là nói không muốn thoát ra.
"Đừng trả lời bọn hắn..."
Có thể là tư tâm quấy phá, "Tuyên Văn" không hy vọng Cao Mệnh nhanh chóng bị mang đi, nàng biết mình không phải là đối thủ của Vị Lai Thần, nếu đây là một giấc mộng, nàng chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian của giấc mộng này.
"Ba ba và mẹ sao?"
Biểu cảm của Cao Mệnh có chút mê man, hắn nắm lấy chốt cửa, chuẩn bị mở cửa phòng chứa đồ.
"Bọn hắn không phải ba ba và mẹ của ngươi!"
"Tuyên Văn" ở bên cạnh chủ động nắm lấy tay Cao Mệnh, nàng nói ra những lời "không thể nói": "Tuyệt đối đừng trả lời, chỉ cần ngươi đáp lại, bọn hắn sẽ luôn đi theo ngươi, mang đến cho ngươi tất cả bất hạnh và nguyền rủa không ngừng, gia đình là bến đỗ, cũng là gông xiềng không thể trốn thoát."
Cao Mệnh không buông tay, hắn yên lặng nhìn "Tuyên Văn".
"Ta dẫn ngươi đi một nơi."
Da của người phụ nữ xuất hiện những vết nứt rữa, dường như có liên quan đến việc nàng vừa nói những lời không nên nói.
"Đi đâu?"
"Một nơi mà 'Tuyên Văn' chắc chắn sẽ dẫn ngươi đến."
Người phụ nữ nắm lấy cổ tay Cao Mệnh, sau khi đưa ra quyết định này, trên mặt nàng cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Tránh né cha mẹ Cao Mệnh, "Tuyên Văn" dường như đang đối kháng với một loại sức mạnh "vô hình" nào đó, nàng mang theo Cao Mệnh chạy nhanh trong lầu, đi đường vòng rất xa, cuối cùng tiến vào một căn phòng tràn ngập đồng hồ.
"Thứ ngươi muốn tìm có thể trốn ở đây."
Vết nứt rữa trên người phụ nữ càng thêm nghiêm trọng, rất nhanh nàng mất đi tất cả vẻ mỹ lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận