Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 610: Hoàn chỉnh

Cây đục đánh xuyên trái tim, lưỡi điêu khắc từng nhát lên Bạch Cốt, Cao mệnh nhìn cái lỗ lớn trên bụng mình, từng mạch máu của hắn dường như đều nối liền với một tòa kiến trúc đỏ như máu.
"Ta biến thành Huyết Thành rồi ư? Đây là góc nhìn của Huyết Thành!"
Cao mệnh lấy thân mình làm tượng thần chứa tạng Huyết Thành, vốn dĩ hắn phải ở trong bụng tượng thần, đáng nhìn thì tầm mắt lại được nâng cao vô hạn, hắn thấy được vạn trượng hào quang trên đỉnh đầu, thấy được tu sĩ quỳ đầy bảy tầng, thấy được thi thể bị nghiền nát tùy ý, còn thấy được chính mình, thân thể tàn phá không chịu nổi của hắn nằm trong bụng tượng thần, nằm trong dục niệm của tất cả mọi người.
Tụng kinh, cầu nguyện, cầu thần, bái phật, đủ loại âm thanh biến thành bọt khí ngũ sắc, nhưng chúng căn bản không cách nào lấp đầy lỗ hổng trong lòng người.
Dục niệm hội tụ ngày càng nhiều, đến khi tất cả mọi người muốn bị dục vọng thôn phệ, thì dục niệm không ngừng bành trướng kia bỗng nhiên nổ tung, tạo thành một cỗ lực lượng đáng sợ.
Cỗ lực lượng vượt xa lý giải của Cao mệnh này được khu động từ dục niệm, mang theo khát vọng mãnh liệt, tựa hồ có thể biến giả thành thật, biến mộng ảo thành sự thật!
"Linh quan lực lượng có nguồn gốc từ dục niệm ư? Đây là lực lượng của niềm tin?"
Tin là thật, làm tất cả mọi người trong linh quan đều tin tưởng một sự kiện nào đó, thì sự kiện đó sẽ biến thành sự thật, bởi vì trong tòa tháp cao đen như mực này không thể nhìn thấy một tia sáng, nó có thể đứng trong hắc ám mà không kiêng nể gì miêu tả thế giới bên ngoài.
Bí mật thành tiên, tiên cung trên đỉnh đầu, mỗi một tầng khảo nghiệm, tất cả đều do lực lượng của niềm tin khu động, dục vọng của tất cả mọi người thổi bùng lên tiên cung hư ảo, rồi lại bị chính tiên cung hư ảo kia nô dịch giam cầm.
Cao mệnh làm rung chuyển căn cơ chín tầng linh quan, từng đạo linh quang như trường tiên do tinh thần tạo thành, quất vào trên tượng thần Huyết Thành.
"Thảo nào làm ta cảm thấy ngươi là Trương Minh Lễ, thì ngươi lại càng lúc càng giống Trương Minh Lễ, thảo nào mọi người chỉ cần nội tâm bắt đầu dao động, thì sẽ bị chuyển hóa thành cầu tiên thiện nam trong nháy mắt, thuyết phục bọn hắn lại chính là bản thân bọn hắn."
Cao mệnh đã hiểu rõ tất cả:
"Trong linh quan, nếu tất cả mọi người cảm thấy tiên cung là thật, thì ngươi sẽ trở thành tiên cung thật sự, nếu tất cả mọi người cảm thấy ngươi mới là hy vọng cuối cùng và kết cục của Chiết Mộng trấn, vậy ngươi liền sẽ biến thành kết cục của tất cả câu chuyện."
Trường tiên đánh nát từng tòa kiến trúc, nhưng rất nhanh kiến trúc mới lại xuất hiện, ý chí của Cao mệnh trong khoảng thời gian ngắn dung hợp cùng ý chí của Huyết Thành, hắn mang theo tử ý cùng tuyệt vọng đầy người, nở nụ cười:
"Đáng tiếc, thật đáng tiếc, lòng tham của ngươi, đám Quỷ Thần trong Chiết Mộng trấn kia không dễ đối phó như vậy đâu, đám tên điên kia ngay cả chính mình cũng không tin, thì sẽ tin tưởng ngươi sao?"
Tất cả tu sĩ ở bảy tầng đều run rẩy, Cao mệnh lại càng không kiêng nể gì, hắn đánh bậy đánh bạ lại giúp Huyết Thành tìm được thứ lực lượng mà nó cần nhất ! niềm tin.
Dục niệm tràn vào tòa thành thị chết chóc đã nhiều năm, Cao mệnh dẫn dắt bọn chúng, khiến chúng cảm thấy nơi này chính là tiên cung.
Niềm tin chỉ là hai chữ rất đơn giản, nhưng lại cần một quá trình dài dằng dặc làm nền mới có thể phát huy hiệu quả, linh quan làm hết thảy trên người Huyết Thành, cho thấy hiệu quả kinh người.
Nơi này không có người cảm thấy Huyết Thành là một tòa thành thị chết chóc, dù cho nó tản ra tử ý, không có bất kỳ sinh linh nào, nhưng tất cả thiện nam vẫn tràn đầy ước mơ, cảm thấy nơi này chính là tiên cung.
Một người tin tưởng tác dụng không lớn, một đám người tin tưởng thì có thể dao động hư giả, khi tất cả mọi người tin tưởng thì chân tướng là cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Gánh chịu lực lượng dục niệm của linh quan, không chỉ có cải biến tượng thần Huyết Thành, mà chúng còn tràn vào trong buồng tim của Cao mệnh càng nhiều, chui vào trong cơn ác mộng thuộc về Cao mệnh, điều này khiến cho thế giới vốn đã mơ hồ của Cao mệnh càng thêm khó phân cắt, cảm giác mà ác mộng mang lại cho hắn lại càng nhanh chóng so với hiện thực càng thêm giống hiện thực.
Sương mù không tan trong linh quan trở nên mỏng manh, hào quang ảm đạm, chín tầng linh quan phát giác được dục niệm của chúng sinh đang giảm bớt nhanh chóng, Kim Hà rủ xuống từ tiên cung như Cự Mãng tu luyện ngàn năm quấn quanh phía trên tượng thần Huyết Thành.
Từng ký tự cổ quái sáng lên, chín nơi khe hở được chôn giấu kỹ trong tượng thần bị phá ra, chín tầng linh quan vì không muốn để Cao mệnh thu hoạch được càng nhiều dục niệm, nên tình nguyện tự hủy tượng thần, bỏ rơi tầng thứ bảy.
"Thật, tất cả trong cơn ác mộng đều là thật, Huyết Thành cũng là thật..."
Khi tượng thần vỡ vụn, hình xăm Huyết Thành trên người Cao mệnh đang phát sinh biến hóa mà không ai có thể đoán trước, hữu hình tượng thần vỡ vụn, linh uẩn vô hình lại dường như chuyển dời đến trên thân Cao mệnh.
Trong huyệt vị quan khiếu bị Cao mệnh điêu khắc, thần bóp ra từng pháp ấn, trong miệng tụng niệm Cao mệnh, trong trái tim, căn phòng bị phong ấn thu nạp dục niệm chúng sinh kia, cũng đang hô hoán Cao mệnh!
Một vạn tám ngàn Dương Thần bên ngoài cơ thể, một vạn tám ngàn Âm Thần trong cơ thể, tòa thành thị mang màu máu chết chóc dường như thật sự biến thành tiên cung trên người hắn!
Bọt biển dục niệm nổ thành sương mù, ngưng tụ thành nước, cọ rửa máu cấu trên tử thành, huyết văn trên người Cao mệnh bắt đầu hiện ra một loại lực lượng nào đó khiến Quỷ Thần đều e ngại.
Chín đạo Kim Hà quấn quanh, chúng không cách nào xé rách thân thể Cao mệnh, chỉ có thể lần nữa thử buộc hắn "phi thăng".
Nhưng lần này hào quang sau khi đụng vào hình xăm Huyết Thành thì bắt đầu tan rã, Cao mệnh chỉ cảm thấy thân thể thăng lên một khoảng thời gian, rồi bắt đầu rơi xuống nhanh chóng, hào quang bên ngoài cơ thể và trong cơ thể đều vỡ vụn.
"Cuối cùng cũng muốn thành tiên rồi sao? Ta ngược lại muốn xem xem tiên cung của ngươi có hình dạng thế nào."
Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, Cao mệnh liền cảm giác sau lưng bị cái gì đánh vào, không đau lắm, còn mang theo một tia hương thơm của bùn đất.
Rất lâu sau, hai mắt một lần nữa tập trung, Cao mệnh thấy được tiên cung mà mình có thể chạm tay tới.
"Đường vân trên thiên môn nhìn ở tầng này lại càng rõ ràng, ta hẳn là đã 'phi thăng' đến tầng cao hơn."
Cao mệnh không cách nào di động, chỉ có thể tận lực vặn vẹo cổ, hắn nghe thấy được tiếng nước chảy, thấy được cây cối hoa cỏ, còn có một con hươu gan nhỏ ở phía xa vụng trộm quan sát hắn.
"Thật lớn..."
Linh quan càng lên cao diện tích càng lớn, Cao mệnh không biết mình đang ở tầng thứ mấy, hắn không nhìn thấy bờ giới, chỉ có thể nhìn thấy mấy tòa kiến trúc kỳ quái.
Những kiến trúc kia đều được xây rất cao, giống như từng cánh tay tràn ngập dục vọng, liều mạng vươn về phía tiên cung trên đỉnh đầu.
Dường như thấy Cao mệnh bất động đã lâu, con hươu vừa mới thành niên kia có chút hiếu kỳ, nó vừa đi vừa nghỉ, đi tới gần Cao mệnh.
Cái lưỡi thô ráp liếm lên cánh tay rủ xuống của Cao mệnh, làm Cao mệnh đau đến nhe răng nhếch miệng, con hươu kia cũng bị dọa sợ liên tục lùi về phía sau.
Dòng suối hòa tan vết máu, hươu ngoẹo đầu, trong đôi mắt vàng kim phản chiếu thân thể Cao mệnh dần dần khôi phục, nó thử thăm dò mấy lần, rồi lại đi tới bên cạnh Cao mệnh, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào lồng ngực Cao mệnh.
Thứ hấp dẫn hươu không phải là Cao mệnh, mà là hào quang sắp biến mất trong cơ thể Cao mệnh, nó cúi đầu muốn liếm hào quang, nhưng giống như mò trăng đáy nước, trên đầu lưỡi của nó chỉ có máu của Cao mệnh.
Mùi thịt nồng đậm xông vào trong cơ thể, hươu giống như say rượu, lắc lư đầu, may mà sừng hươu mới sinh không sắc bén, nên không làm tổn thương đến Cao mệnh.
Mấy phút sau, trong mắt con hươu vàng kim toát ra từng tia máu, trước đó nó giống như Tinh Linh trong rừng, bây giờ nó thiếu đi một tia tiên khí, nhưng lại trở nên chân thật hơn một chút.
Hướng về phía Cao mệnh kêu hai tiếng, sau khi uống hết máu của Cao mệnh, nó dường như coi Cao mệnh là đồng loại, tốn rất nhiều sức lực cõng Cao mệnh lên lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận