Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 135: Chọn ra bức tranh của kẻ sát nhân hàng loạt

"Trác Quân, ngươi có thể hay không tìm cho ta một bộ quần áo?"
Tiền Tuấn Nhiên mặc mỗi một cái quần bơi đi theo Trác Quân phía sau, giống như một cái tiểu tức phụ bị người ta khinh bỉ.
"Im miệng!"
Mặt Trác Quân âm trầm, hắn bên trong mặc quần bơi, bên ngoài mặc quần áo cục điều tra:
"Ngươi có biết hay không ta suýt chút nữa bị ngươi hại chết!"
"Không biết."
Tiền Tuấn Nhiên bưng bít lồng ngực:
"Phòng y tế không phải là nơi cứu người sao? Lại khủng bố như vậy sao?"
"Đi địa phương khác ngươi có thể biết mình chết như thế nào, tiến vào phòng y tế ngươi muốn chết cũng không được! Nơi đó cất giấu một Đại quỷ rất đặc biệt!"
Trác Quân ngữ khí nghiêm khắc, hắn không mang Tiền Tuấn Nhiên đi phòng y tế, mà đi đường vòng tiến vào ký túc xá Tư Đồ An khống chế, núp ở cửa sổ hành lang lầu ba.
"Đại quỷ là cái gì?"
"Chính là thứ muốn mạng chó của ngươi mà trường học cũng không cần phải chào hỏi, địa phương quỷ quái này hấp dẫn rất nhiều đại quỷ tới, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời!"
Trác Quân lạnh lùng liếc Tiền Tuấn Nhiên một chút:
"Trở về sau đừng nói nhiều! Đừng làm những chuyện không cần thiết mà hãy dựa theo chỉ huy của cục điều tra mà hành động!"
"Vậy bây giờ chúng ta muốn về lầu hoạt động sao?"
Tiền Tuấn Nhiên che phía trên nhưng không che được phía dưới, lạnh run.
"Trước tiên phải giải quyết xong khóa bơi lội, đừng để xảy ra xung đột với giáo viên thể dục, đợi đến buổi chiều sẽ có người của chúng ta đến lên lớp."
Trác Quân nhớ lại thời khóa biểu buổi chiều:
"Tuyệt đối không được phép xảy ra bất kỳ sự cố nào trong buổi chiều."
"Thế nhưng là..."
Tiền Tuấn Nhiên thông qua cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng bên trong lầu hoạt động.
"Không có nhưng nhị gì hết!"
Trác Quân thật muốn giết chết Tiền Tuấn Nhiên, nhưng học sinh lớp 13 bây giờ vẫn còn tác dụng, không thể tùy tiện giết chết được.
"Thế nhưng mà ngươi nhìn kìa!"
Tiền Tuấn Nhiên sững sờ chỉ vào cửa sổ:
"Lầu hoạt động giống như bị hồng thủy nhấn chìm!"
"Cái gì vậy?"
Trác Quân đẩy Tiền Tuấn Nhiên ra, buột miệng chửi một câu, quay người chạy về phía lầu hoạt động, Tiền Tuấn Nhiên gào thét lớn tiếng, mặc quần bơi chạy theo phía sau.
Các học sinh lớp 13 tập hợp ngoài lầu hoạt động, mọi người đều đã thấy tin nhắn mình đã gửi, một vài bạn vô ý thức để lộ thông tin mình đã gửi trước đó, phần lớn các bạn khác giấu điện thoại đi, nội dung tin nhắn trở thành bí mật lớn nhất của họ.
Trong tình huống này, việc để người bạn thứ 51 tới chẳng khác nào là mưu sát, dụ dỗ hắn tới chẳng khác nào là hung thủ.
Rất nhiều người xác thực sẽ lựa chọn như vậy, nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ thừa nhận đã làm như vậy trước mặt mọi người.
"Sự xuất hiện của tin nhắn đã chứng minh một việc, 10 năm trước hẳn là ta ở trên xe bus, ta là người lẽ ra đã chết trong một vòng tuần hoàn 10 năm trước, sau khi trốn thoát lại tiến vào vòng tuần hoàn thứ hai."
Cao Mệnh nghĩ những điều này có nói với các bạn học, mọi người đoán chừng cũng khó mà hiểu được.
"Ta là vòng tuần hoàn đầu tiên, sau khi ta chết sẽ trở lại đường hầm; chiếc xe bus 10 năm trước có thể là vòng tuần hoàn thứ hai, vậy điều kiện để mở vòng tuần hoàn thứ hai là gì? Nếu nói là chỉ cần có người chết thì vòng tuần hoàn sẽ mở ra thì vòng tuần hoàn thứ hai đã sớm bắt đầu, chẳng lẽ nói chỉ khi 51 học sinh còn sống thì vòng tuần hoàn mới khởi động lại?"
Đêm đó trên xe bus có 50 học sinh, những học sinh không lên xe cũng phải có một bên tử vong để trả giá, nếu mọi thứ giống hệt như cũ, số mệnh sẽ phát hiện ra và khởi động lại vòng tuần hoàn.
"Cảm giác như người đứng sau giật dây đã bắt đầu bố cục từ 10 năm trước, thậm chí là sớm hơn, giống như dùng tuần hoàn để ẩn tàng một tuần hoàn khác."
Trước đây, Cao Mệnh đã suy đoán về bốn vòng tuần hoàn, một vòng bao phủ một vòng khác, ẩn tàng và chồng chéo lên nhau, điều này khiến người đứng sau giật dây có thể lừa gạt được số mệnh và tạo ra biến số Cao Mệnh.
Điên cuồng phỏng đoán, người điên cuồng, Cao Mệnh sờ vào trái tim chứa đầy những mảnh vỡ ký ức về tử vong, hắn không biết kết cục như thế nào mới xứng đáng với vô số lần sụp đổ và tuyệt vọng này.
"Mọi người không cần tụ tập ở đây!"
Trác Quân dẫn Tiền Tuấn Nhiên trở về, cả hai đều đã lấy được quần áo và điện thoại.
Trác Quân trực tiếp cất điện thoại di động vào túi, trao đổi với các giáo sư cục điều tra đã bị khống chế; Tiền Tuấn Nhiên chỉ lo mặc quần áo, sau khi bị các bạn chụp cho mấy câu, hắn mở điện thoại di động ngay trước mặt mọi người xem tin nhắn.
Mọi người đều nhìn về phía đó, màn hình Tiền Tuấn Nhiên hiển thị một đoạn văn rất dài:
"Cậu đến có lẽ sẽ không tốt lắm... Nhưng nếu cậu không đến thì anh em tớ xong đời, nhà tớ còn có... Cậu cứ đến đi, mọi người đều nhớ cậu."
Tiền Tuấn Nhiên vốn là người có tính cách như vậy khi đến trường, mềm yếu và xoắn xuýt, làm người tốt không đủ tốt, làm người xấu cũng không đủ tệ.
Xem qua thì biết ngay là hắn gởi tin nhắn này, trôi chảy hơn trăm chữ, nhưng hắn lại không hề có chút ấn tượng nào.
"Xác định được một hung thủ."
Đỗ Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm, đi qua bên cạnh Tiền Tuấn Nhiên.
"Hung thủ gì?"
Tiền Tuấn Nhiên mặc xong quần áo, lúc này mới biết rõ tình hình, hắn hắt hơi một cái, muốn hỏi thăm nhưng các bạn học đều cách xa hắn.
Chương trình học buổi sáng kết thúc như vậy, giờ ăn trưa các bạn không còn náo nhiệt như trước, nhiều người không ngồi cùng nhau.
"Tin nhắn đã tiến thêm một bước chia rẽ chúng ta."
Một vài bạn nam học sinh 1314 vẫn ngồi trên một bàn ăn, Vương Kiệt không quan trọng để điện thoại di động lên bàn:
"Thật ra cũng không có gì đáng giấu giếm, tính cách của tôi các cậu đều biết rõ, nếu hy sinh một người có thể khiến tất cả mọi người sống, tôi chắc chắn sẽ chọn hy sinh hắn."
Vương Kiệt mở tin nhắn mình đã gửi đi, anh không hề giấu giếm, nội dung tin nhắn đó cũng rất trực tiếp, chính là hy vọng học sinh thứ 51 đến.
"Dù sao thì người như cậu cũng chỉ là số ít."
Tịch Sơn còn chưa dứt lời, Đỗ Bạch cũng công khai tin nhắn, anh ta cũng đang lừa gạt học sinh thứ 51, nói dối rằng hy vọng đối phương có thể tìm đến mọi người.
"Còn các cậu thì sao?"
Đỗ Bạch và Vương Kiệt ngồi cùng nhau, nhìn Tịch Sơn và Cao Mệnh đối diện:
"Nhìn từ kết quả thì tuyệt đại đa số các bạn học đều chọn để hắn hy sinh."
"Tôi..."
Tịch Sơn lắc đầu, cố gắng ăn cơm, Cao Mệnh cũng không nói gì.
Thời gian ăn cơm trôi qua rất nhanh, tiết đầu tiên buổi chiều là ngữ văn, giáo sư cục điều tra chế ngự đã giải thích kỹ càng cho mọi người về từng khu vực của trường học, đồng thời liệt lầu hoạt động và một số phòng trong lầu thí nghiệm vào khu vực cấm.
Tiết học của cục điều tra tẻ nhạt, nhưng các bạn học lại hận không thể không tan học vĩnh viễn, ít nhất ở đây họ không cần đối mặt với các loại quỷ quái.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, trái tim của tất cả học sinh đều thắt lại.
Tiết sau là mỹ thuật, địa điểm lên lớp là phòng học 2103 của lầu thí nghiệm, mấu chốt là giáo viên cục điều tra vừa mới nói ở tiết trước rằng phòng học 2104 là một trong những khu cấm, địa điểm học của họ lại liền kề với khu cấm.
"Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, chúng ta nên đi sớm một chút, để lại ấn tượng tốt cho giáo viên mỹ thuật."
Tịch Sơn đã từ bỏ chống cự, anh dẫn đầu rời khỏi lầu giảng đường và tiến vào lầu thí nghiệm.
Hai tòa kiến trúc nằm trong cùng một sân trường, nhưng cảm giác bên trong lại hoàn toàn khác nhau, lầu giảng đường giống như được bao phủ bởi ánh nắng giả tạo, còn nơi này giống như đang bị đình trệ và chìm sâu vào lòng đất, ẩm ướt và lạnh lẽo, ngay cả bức tường cũng toát ra hàn ý.
Đẩy cửa phòng học 2103 ra, trong phòng bày đầy giá vẽ, trên kệ dán những tờ giấy trắng.
Các bạn học dựa theo số báo danh vào chỗ ngồi, đến khi tiếng chuông vào học vang lên thì cửa chính phòng học mỹ thuật tự động đóng lại.
Lớp vải che bảng đen bong ra, để lộ năm bức tranh khiến người ta cảm thấy rất khó chịu khi nhìn vào.
"Trong năm bức tranh này có một bức là của kẻ sát nhân, bốn bức còn lại là của nạn nhân, các em có 30 phút để tìm ra bức tranh của kẻ sát nhân hàng loạt và vẽ phỏng theo."
Giọng một nữ từ phòng mỹ thuật cấm khu 2104 vang lên, giống như đang nói chuyện với các học sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận