Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 122: Thoát đi

Mang theo một chút hổ thẹn, Cao Mệnh từ trên giường bò dậy, hắn muốn hỏi những người khác trong phòng ngủ có nghe thấy âm thanh kia không, để mọi người cùng đối chiếu thông tin.
Thò đầu ra khỏi màn, Cao Mệnh nhìn ngang liếc dọc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, trong phòng ngủ quá tĩnh lặng.
Cầm điện thoại lên, Cao Mệnh mới để ý bây giờ đã là mười một giờ năm mươi phút đêm. Lúc nãy, hắn hấp thụ mảnh vỡ ký ức rồi rơi vào ác mộng, vô tình lãng phí rất nhiều thời gian.
"Trong phòng ngủ không có ai?"
Xốc tung từng chiếc màn, tất cả mọi người đã chạy, không ai thông báo cho hắn.
Lướt xem nhóm chat trên điện thoại, Cao Mệnh không thấy bất kỳ tin nhắn nào.
"Xét về giá trị cá nhân, không có lý do gì ta lại là người bị bỏ rơi cả. Có phải bọn họ đã thấy thứ gì đó bò lên giường ta, rồi quyết định bỏ chạy không?"
Cao Mệnh thử gửi cho Tịch Sơn một tin nhắn:
"Mọi người đi vệ sinh à?"
Tịch Sơn hỏi chấm?
Cao Mệnh:
"Sao thế?"
Tịch Sơn:
"Không phải ông đang ở vị trí hố số 3 à?"
Cao Mệnh:
"Tôi vẫn còn trong phòng ngủ, coi chừng thằng Cao Mệnh đi cùng các ông."
Tịch Sơn:
"Không đúng! Ông không phải Cao Mệnh! Mơ tưởng lừa tôi!"
Nhìn phản hồi của Tịch Sơn trên màn hình, Cao Mệnh chắc chắn Tịch Sơn chưa bị thay thế:
"Nếu ta không nhanh chóng đến đó, chắc Tịch Sơn sẽ bắt đầu bão não mất, không chừng còn làm ra chuyện gì."
Vốn dĩ Cao Mệnh định sau 0 giờ sẽ đi phòng làm việc của hiệu trưởng, nhưng trước đó hắn cần phải có hiểu biết khái quát về những con quỷ trong trường.
Mang theo túi sách, Cao Mệnh rời khỏi phòng ngủ.
Tịch Sơn hai mắt chăm chú nhìn màn hình, một nỗi sợ hãi khó tả bao trùm lấy hắn.
Khoảnh khắc nhận được tin nhắn của Cao Mệnh, Tịch Sơn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Để thăm dò đối phương, hắn cố ý nói sai vị trí hố xí, Cao Mệnh ở số 2, còn hắn ở số 3.
Nếu đối phương không nhận ra sơ hở trong lời nói của hắn, vậy chứng tỏ đối phương chắc chắn không phải Cao Mệnh!
Âm thầm khen bản thân trong lòng, Tịch Sơn lại rơi vào một mối hoang mang khác. Nhỡ đâu Cao Mệnh thật sự vẫn còn trong phòng ngủ, vậy kẻ cùng hắn đi vệ sinh chẳng phải là quỷ sao?
Nên tin ai đây? Trước đó Cao Mệnh nói sau 0 giờ điện thoại có thể sẽ thu được hơi thở quỷ quái, nhưng bây giờ còn vài phút nữa mới đến 0 giờ, vậy rốt cuộc ai đang nói dối?
Cách vách ngăn nhà vệ sinh bằng gỗ mỏng manh, Tịch Sơn không cảm thấy chút an toàn nào. Hô hấp của hắn dồn dập, đầu óc hoạt động với tốc độ chóng mặt.
Có nên chạy trốn không?
Ngón tay chạm vào khóa cửa, Tịch Sơn phát hiện phía dưới tấm ngăn có một lỗ thủng không quá rõ ràng.
Chầm chậm ngồi xổm xuống, Tịch Sơn hai tay chống đỡ, ghé mắt vào tấm ngăn.
Trong nhà vệ sinh quá tối nên nhìn không rõ, Tịch Sơn bật đèn flash điện thoại, mắt dán vào lỗ nhỏ, cầm điện thoại hướng về phía khe hở dưới tấm ngăn.
"Cao Mệnh, ông còn đó chứ?"
"Có đây."
"Có thể cho tôi mượn chút giấy không?"
Chịu đựng nỗi sợ hãi, Tịch Sơn hướng đèn flash điện thoại rời khỏi gian phòng bên kia.
Nhờ ánh sáng, Tịch Sơn thấy một đôi mắt đầy tơ máu, vật gì đó trong nhà vệ sinh cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Hai người tạo thành một tư thế kỳ quái, tay cầm điện thoại của Tịch Sơn vừa vặn duỗi ra giữa hai vách ngăn.
Nhìn nhau, da mặt Tịch Sơn run rẩy. Hắn muốn rụt tay lại, nhưng điện thoại lại bị kẹt ở dưới tấm ngăn.
"Cậu vẫn cần giấy à?"
Giọng Cao Mệnh vang lên trong phòng vệ sinh, đối phương dường như không ngờ Tịch Sơn lại chủ động đưa tay và điện thoại tới.
"Không cần, tôi đi vệ sinh không bao giờ dùng giấy!"
Tịch Sơn trong lòng nóng như lửa đốt, cổ tay hắn bị một lực lượng nào đó nắm lấy, cả người mất thăng bằng lao về phía tấm ngăn:
"Kiệt cha cứu con! Trong phòng vệ sinh không phải Cao Mệnh! Là quỷ!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Vương Kiệt giật mình, vội vàng chạy tới xem xét, không ngờ Cao Mệnh vừa lúc xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh.
"Cao Mệnh?"
Vương Kiệt chưa kịp phản ứng, Cao Mệnh đã đạp thủng cửa nhà vệ sinh số 3, tiếp đó Tịch Sơn lại thét lên một tiếng thảm thiết!
"Tình huống thế nào?!"
Vương Kiệt hoàn toàn mộng, vừa ra đến đã thấy Cao Mệnh đang đạp Tịch Sơn.
Cửa phòng số 2 mở ra, một bóng đen mặc đồng phục nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.
"Ở phòng số 2?"
Cao Mệnh muốn đuổi theo, nhưng chân vẫn còn ở trong phòng vệ sinh.
"Đây là đang làm gì?"
Vương Kiệt đỡ Cao Mệnh đứng vững, rồi đỡ Tịch Sơn dậy:
"Hai người sao đột nhiên đánh nhau? Bóng đen vừa rồi là cái gì?"
"Hai người mang theo quỷ vào nhà vệ sinh đấy."
Cao Mệnh đóng cửa nhà vệ sinh, kể lại chuyện mình gặp trong phòng ngủ, cả thông tin về người bạn học thứ 51 hắn cũng không giấu giếm.
"Xem ra lời Viên Huy nói trong lễ đường không sai, chúng ta quả thực đã cùng nhau đi trên một chuyến xe buýt nào đó."
Tịch Sơn lau vết giày trên mặt, ra vẻ bình tĩnh phân tích.
"10 năm trước chúng ta cùng đi chuyến xe đó, 10 năm sau chúng ta lại bị xe buýt đưa tới đây, xem ra chiếc xe buýt kia chính là mấu chốt để rời đi."
Vương Kiệt trầm ngâm:
"Trác Quân thuê chiếc xe buýt sang trọng là loại chuyên dụng, tháo bỏ bớt chỗ ngồi, lắp thêm tủ rượu và quầy nước. Trừ tài xế ra, vừa vặn có 51 chỗ ngồi."
"Vậy điều kiện rời đi có phải là tìm đủ 51 người bạn học không? Mọi người cùng nhau đưa tài xế ra khỏi trường, sau đó có thể trốn thoát."
Lần này suy đoán của Tịch Sơn rất đáng tin:
"Chìa khóa xe nằm trên người tài xế mặc đồ đen, hẳn là hắn vẫn còn trong trường."
"Mấu chốt là trong đám bạn học đã có người biến thành quỷ..."
Vương Kiệt như chợt nhớ ra điều gì, con ngươi co lại:
"Chẳng lẽ phải chờ 50 người bạn học biến thành quỷ, chỉ còn lại một người mới có thể rời đi?"
Nói xong, ánh mắt Vương Kiệt nhìn Tịch Sơn và Cao Mệnh có sự thay đổi rất nhỏ. Nếu thật sự như hắn đoán, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.
"Đừng vì một phỏng đoán mà tổn hại hòa khí."
Cao Mệnh biết rõ Vương Kiệt đang nghĩ gì, vị thiếu gia giàu có này chỉ mong mình sống sót:
"Hai người cứ ở đây đi, tôi ra ngoài xem thế nào."
Không cho Vương Kiệt và Tịch Sơn cơ hội mở miệng, Cao Mệnh rời khỏi nhà vệ sinh, đi xuống lầu dưới.
Cổng lớn của khu ký túc xá khóa chặt, trên cửa dường như dán thứ gì đó, trong phòng quản lý ký túc xá nhấp nháy đèn đỏ. Cao Mệnh cảm nhận được sự kháng cự bản năng từ Huyết Nhục Quỷ Thần, tựa như chỉ cần đi qua sẽ có chuyện rất tệ xảy ra.
Dán sát vào tường, Cao Mệnh lặng lẽ tiến lại gần, nhìn qua cửa sổ thấy cô quản lý ký túc xá đang đứng giữa phòng.
Cô ta mặc chiếc áo khoác màu đỏ chót, trên mặt nở nụ cười khoa trương đầy kinh khủng, không ngừng lẩm bẩm một mình.
Nước mắt máu chảy xuống từ cửa sổ kính, đồ đạc trong phòng phát ra những tiếng động rợn người, như thể tiếng xương người va vào nhau.
Tiếp tục tiến lên, Cao Mệnh nhìn càng thêm rõ ràng, bên trong chiếc áo đỏ của cô quản lý ký túc xá dán đầy những đầu người cắt từ ảnh thẻ của học sinh.
"Các con của ta, mau vào lòng mẹ, để mẹ ôm các con một cái..."
"Ngoan nào, ngoan nào, các con phải nghe lời, nếu không mẹ sẽ nhốt hết các con lại."
Trong lúc cô quản lý ký túc xá phát điên, Cao Mệnh nhanh chóng tiếp cận cửa phòng ngủ, dồn hết sức lao thẳng tới cửa chính.
Một tiếng động lớn vang lên, cô quản lý ký túc xá lắc đầu quay người, nụ cười trên mặt vô cùng đáng sợ:
"Bảo bối hư không nghe lời xuất hiện rồi sao? Mẹ phải giận thôi."
Cửa phòng ngủ bị cưỡng ép phá tan, Cao Mệnh lập tức lấy ra một tấm di ảnh đen kịt, một con chó mực to lớn nuốt chửng hắn rồi nhảy vào bóng tối bên ngoài phòng ngủ, biến mất.
"Ngươi không trốn thoát được đâu, mẹ sẽ tìm được ngươi..."
Cô quản lý ký túc xá lấy ra một chùm chìa khóa rồi cũng tiến vào bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận