Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 516: Nó trốn ở trên thân ai?

"Chuyện này e rằng còn cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn."
Cao Mệnh cũng tò mò về tầng sâu ác mộng, nhưng hắn rất biết mình, cảm thấy với thực lực hiện tại của mình, e rằng còn chưa đủ tư cách tiếp xúc chân tướng.
"Đương nhiên."
Bạch Hoàng rất lý trí:
"Chủ nhà sẽ không thúc thủ chịu trói, trên thực tế hắn đã phát hiện ra kế hoạch của ta, chính vì vậy, hắn mới hắt nước bẩn lên người ta, hy vọng ta trở thành kẻ thế tội."
"Lời này của ngươi có ý gì?"
Chỉ Qua nắm chặt búa, không dám có một phút giây lơ là.
"Chủ nhà hiện tại có khả năng đã cùng một người kiểm tra nào đó hoàn thành việc thay thế, ta chỉ là bị hắn đẩy ra để làm mờ mắt các ngươi."
Bạch Hoàng rất tỉnh táo:
"Chủ nhà lúc bôi thuốc trị bỏng đã nghĩ đến việc tráo đổi với ta, nhưng sau khi thử, hắn phát hiện ý chí của ta vô cùng kiên định, hắn không cách nào hoàn toàn khống chế được thân thể của ta."
Nói xong, Bạch Hoàng lại nhìn Cao Mệnh thật sâu một cái:
"Hẳn là ngươi có thể nhận ra, thái độ của chủ nhà đối với ngươi và đối với những người khác không giống nhau, đúng không?"
"Hình như là có chút, hắn giải thích cho ta rất nhiều chuyện, nhưng đối với Từ Đức Nhất thì lại rất mất kiên nhẫn."
Cao Mệnh khẽ gật đầu.
"Ý chí của ngươi so với tất cả chúng ta đều kiên định hơn, giống như một con quái vật, ta nhìn ra được, chủ nhà cũng nhìn ra được. Hắn rất khó tráo đổi với ngươi, vậy thì chỉ có hai lựa chọn, một là có được sự tín nhiệm của ngươi, hai là giết chết ngươi."
Bạch Hoàng đã sớm nghĩ rõ ràng hết thảy:
"Chủ nhà kể cho các ngươi tất cả các câu chuyện, cung cấp toàn bộ thông tin, cũng là để tiện cho hắn trốn thoát."
"Vậy chúng ta còn phải làm theo nghi thức trong phong thư này sao?"
Cao Mệnh giơ lá thư trong tay lên.
Trong phòng lâm vào một sự im lặng ngắn ngủi, Bạch Hoàng đang định mở miệng, thì trong phòng 2009 dưới lầu đột nhiên truyền ra tiếng thét của Nhiêu Nhiêu!
Con ngươi của Chỉ Qua co rụt lại, nắm lấy lưỡi búa chạy xuống lầu.
"Màn biểu diễn của chủ nhà sắp bắt đầu rồi."
Bạch Hoàng không nhanh không chậm đi theo phía sau, phảng phất như đã đoán được chuyện sắp xảy ra.
Thu hồi giấy viết thư, Cao Mệnh cũng đuổi theo.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, tất cả mọi người đi tới cửa phòng 2009, than củi trong chậu bị nước đá dập tắt, trên giường có một mảng lớn nấm mốc hình người, Nhiêu Nhiêu mặc một chiếc váy đỏ bị trói trên giường, cổ tay trắng nõn giãy giụa hằn lên những vết dây thừng.
"Cứu ta! Chỉ Qua! Mau thả ta ra!"
Nhiêu Nhiêu nhận lấy kinh hãi, trên giường xoay vặn tay chân, chủ nhà mặc áo choàng dày thì tê liệt ngã xuống bên trên hành lang, tựa như là đang đuổi theo người nào đó thì gặp phải tập kích.
Ngọn đèn bị đá đổ, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt của chủ nhà, hắn đang lâm vào trạng thái hôn mê sâu, mấu chốt nhất là khẩu súng săn cũng không thấy bóng dáng.
"Chủ nhà đã hôn mê, xem ra hắn đã hoàn thành việc tráo đổi, ẩn thân trong đám người kiểm tra."
Bạch Hoàng lặng lẽ quan sát, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nhiêu Nhiêu, trong đám người, kẻ tình nghi lớn nhất chính là Nhiêu Nhiêu, nàng đã ở một mình với chủ nhà một khoảng thời gian, đồng thời còn phối hợp với chủ nhà hoàn thành nghi thức nào đó.
"Chỉ Qua! Giúp ta cởi trói đi!"
Nhiêu Nhiêu thật sự bị dọa sợ, sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể không nhịn được mà run rẩy, dường như cảm thấy rất lạnh.
"Trong câu chuyện của muội muội, chủ nhà sau khi chạy ra khỏi cửa thì đầu tiên là trốn ở trong búp bê vải, tiếp đó thừa dịp muội muội ngủ say mà điều khiển thân thể của muội muội, cuối cùng thông qua nghi thức đem linh hồn của muội muội đổi vào trong búp bê vải, chính mình triệt để chiếm cứ thể xác của muội muội."
Cao Mệnh nhìn về phía Nhiêu Nhiêu, trong ánh mắt mang theo sự đánh giá và quan sát, hắn luôn cảm thấy, mọi chuyện hẳn không đơn giản như vậy.
"Ngươi nói láo! Ngươi chính là vì ta không nguyện ý dẫn các ngươi đám người mới, hiện tại đây là công báo tư thù!"
Nhiêu Nhiêu vẫn còn giãy giụa ở trên giường:
"Câu chuyện của ngươi, nhóm chúng ta đều chưa từng nghe qua, sớm không nói, muộn không nói, hết lần này tới lần khác lại nói vào lúc này, ngươi muốn hãm hại ta!"
Trước sự uy hiếp của tử vong, Nhiêu Nhiêu khàn cả giọng, đôi mắt đỏ bừng, nàng phát hiện ra, ngay cả Chỉ Qua, người mà mình tin tưởng nhất, cũng đang do dự.
"Trước tiên cứ trói nàng lại."
Cao Mệnh căn bản không có ý định cãi nhau với Nhiêu Nhiêu, hắn luôn rất lý trí:
"Chủ nhà hôn mê, chứng tỏ hắn không có đem linh hồn của Nhiêu Nhiêu tráo đổi vào thân thể của mình, mà là giấu nó ở một nơi khác."
"Đừng nghe hắn! Hắn đang gạt các ngươi a!"
Nhiêu Nhiêu dùng móng tay cào lên dây thừng, đầu ngón tay đã rướm máu.
"Bất quá, xác thực tồn tại một khả năng khác, Nhiêu Nhiêu là quả bom khói mà chủ nhà ném ra, chủ nhà chân chính đã cùng một người kiểm tra khác tráo đổi thân xác."
Cao Mệnh trầm giọng nói:
"Các ngươi có chú ý đến một chi tiết không? Vừa rồi Bạch Hoàng nói nàng và chủ nhà đều nhìn ra ta có ý chí kiên định, rất khó bị thay thế, nhưng trước đó, chủ nhà lại cứ khăng khăng chỉ định ta đi phòng bếp lấy chậu than, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì hiện tại, hẳn là ta đang phối hợp cùng chủ nhà để hoàn thành nghi thức, và người bị trói trên giường kia phải là ta mới đúng."
Ánh mắt của mọi người bắt đầu trở nên kỳ quái, nhất thời, Nhiêu Nhiêu cũng không biết rõ Cao Mệnh rốt cuộc đang có ý đồ gì.
"Biết rõ ta rất khó bị thay thế, lại cố tình muốn ta phối hợp với hắn tham gia nghi thức, hiển nhiên là muốn để ta giống như Bạch Hoàng, thay hắn gánh tội."
Ánh mắt của Cao Mệnh di động giữa Nhiêu Nhiêu và chủ nhà, hắn không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào:
"Các ngươi và Nhiêu Nhiêu có quan hệ thân mật, ở chung lâu thì chắc sẽ có thể phát hiện ra vấn đề, trước mắt, chúng ta hãy mang theo Nhiêu Nhiêu và chủ nhà đi. Nắm chặt thời gian đi mở mấy cánh cửa còn lại, khôi phục ra toàn bộ chân tướng."
Cúi người, Cao Mệnh tìm thấy trong túi của chủ nhà bốn chiếc chìa khóa, "đau", "ai", "oán" và "hận": "Chúng ta mở hai căn phòng "đau" và "ai", còn những phòng khác, một phòng ở phía sau nhà kho, một phòng hình như ở lầu bốn."
Chỉ Qua cởi dây thừng ở hai chân của Nhiêu Nhiêu, trói chặt hai tay của chủ nhà lại, rồi kéo lê hắn trên mặt đất, mấy người chạy về phía lầu một.
Sau khi bọn hắn rời đi, những giọt nước trong chậu than bị tắt tụ lại, tạo thành một khuôn mặt ai oán, ngũ quan của nó mơ hồ, dường như bị trọng thương.
"Chủ nhà hôn mê, súng săn bị mất, chúng ta bây giờ không có thủ đoạn nào đối phó với quỷ quái, sau khi rời khỏi trang viên, nếu gặp phải Thi Quỷ, chúng ta liền phân tán bỏ chạy, dụ chúng đi."
Cao Mệnh rụt rè đẩy chốt cửa, mở cánh cửa gỗ dày nặng ra, tuyết lớn trộn lẫn với băng giá táp vào mặt, tạo ra những vệt máu nhỏ và dài:
"Đi!"
Ánh đèn trong gió tuyết yếu ớt đến lạ thường, mấy người chạy nhanh trong đống tuyết, Từ Đức Nhất, người nhát gan nhất, quay đầu nhìn thoáng qua, thì thấy thi thể của những người leo núi đang bò lổm ngổm trên bức tường ngoài trang viên, chúng bị dây thừng quấn quanh, cầm rìu phá băng, một nửa thân thể của chúng đã chui vào trong căn phòng 2001.
"May mà thoát được."
Mới vừa nghĩ xong câu này trong lòng, Từ Đức Nhất liền phát hiện có một người leo núi quay đầu lại nhìn hắn, thi thể cứng ngắc bắt đầu trượt xuống, dường như muốn bò về phía hắn.
"Tập trung đi."
Cao Mệnh là người đầu tiên đi vào phía sau nhà kho, lấy ra chiếc chìa khóa có chữ "oán", mở cánh cửa sắt dán ngược chữ Phúc ra.
Trong màn đêm, tuyết rơi như lông ngỗng, thiên hàn địa đống, vậy mà nhiệt độ trong căn phòng nhỏ còn thấp hơn cả bên ngoài, âm khí dày đặc, chiếc máy quay đĩa kiểu cũ chầm chậm chuyển động, phát ra tiếng khóc của một bé trai, trên vách tường đầy những vết cào, trần nhà và mặt đất dán đầy ảnh chụp, trong phòng còn tràn ngập một mùi hôi thối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận