Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 138: Hải Quái, Quả Táo Giấy, Số Mệnh

"Di ảnh của Hạ Dương bị phát động rồi, ta còn chưa biết năng lực của tấm di ảnh này là gì?"
Các bạn học tiến vào biệt thự thăm dò, Cao Mệnh muốn ngăn cản nhưng không biết mở lời ra sao.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ như được cứu của các bạn học, thực sự không đành lòng nói cho bọn họ biết sự thật.
Thầy dạy mỹ thuật tuân thủ quy tắc của trường, chỉ muốn giết gần một nửa số người, nhưng ở bức họa thứ sáu Hạ Dương vẽ, ngoại trừ Cao Mệnh, tất cả bạn học lớp 13 đều biến thành những mảnh vụn, đến nối liền lại cũng không xong.
"Mọi người cố gắng tìm kiếm manh mối! Trong biệt thự này nói không chừng ẩn giấu bí mật của thầy dạy mỹ thuật!"
Tiền Tuấn Nhiên hiếm khi động não suy nghĩ:
"Đại quỷ không thể nào vô duyên vô cớ thả chúng ta rời đi, rất có thể nàng cần chúng ta giúp đỡ!"
"Đúng vậy."
Tịch Sơn đứng ở cạnh cửa, vẻ kinh ngạc trong mắt đã tan biến:
"Không ngờ nàng lại là người miệng lưỡi độc địa nhưng lòng dạ hiền lành, vẫn còn rất kiêu ngạo. Đối mặt với nữ hài như vậy, chúng ta cứ giả bộ bị ép buộc làm là được, vừa cho nàng đủ thể diện, lại bảo vệ được bản thân."
Trong đám bạn học ở đây chỉ có Vương Kiệt là không lạc quan như vậy, hắn đứng cạnh Cao Mệnh:
"Ta có dự cảm không lành, thứ 51 còn ác độc hơn trong tưởng tượng. Cứ nhìn tiết thể dục mà xem, hắn chắc chắn sẽ chuẩn bị hai thứ, một cái là cạm bẫy, một cái là vực sâu."
Vương Kiệt phân tích rất logic, chỉ là hắn chọn sai người để bàn bạc.
Lúc này Trác Quân sờ vào chiếc vòng đen, hắn cũng đang ở trong trạng thái không mấy tỉnh táo. Những lời Tư Đồ An dặn dò trước đó đều trở thành điềm xấu:
"Rốt cuộc vòng nào đã xảy ra vấn đề?"
"Các ngươi mau lên lầu hai đi! Ở đây có thi thể!"
Tịch Sơn hô to trên hành lang lầu hai:
"Nghe giọng thì thầy dạy mỹ thuật hẳn là nữ, nhưng tại sao thi thể này lại là nam?"
"Đừng chạy lung tung!"
Cao Mệnh muốn nhắc nhở, nhưng các bạn học không ai nghe hắn.
Trác Quân dẫn đầu, mọi người hướng lên lầu hai của biệt thự.
Trong phòng vẽ đầy những bản phác thảo bỏ đi, ở chính giữa là một bộ thi thể nằm bên trong một khung tranh lớn, tựa như đang ngủ say.
"Đây là chồng của thầy dạy mỹ thuật sao? Tại sao ta cảm giác tranh của hắn vẽ còn đẹp hơn của thuật lão sư?"
Tịch Sơn tùy tiện nhặt một bức họa lên, một bức tranh vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường, mang đến cho hắn một sự rung động sâu sắc, giống như không phải hắn đang thưởng thức tranh, mà là tử Thần trong tranh đang thưởng thức linh hồn hắn.
"Trên đời này thật sự không có tử Thần chứ?"
"Ta vẽ ra đâu phải tử Thần, là Cao Mệnh."
Người đàn ông trong tranh bỗng nhiên tháo mặt nạ xuống, mỉm cười nhìn về phía Tịch Sơn.
Chân dung đột nhiên mở miệng, Tịch Sơn vung tay ném nó ra ngoài:
"Cái đệt!"
Trác Quân đang xem xét thi thể ngẩng đầu lên liền bị bức tranh đập trúng mặt. Hắn nắm chặt năm ngón tay, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay:
"Đừng ngạc nhiên."
"Người trong tranh còn sống!"
Tịch Sơn tuy nhân phẩm không tệ, nhưng sau khi chính mình bị dọa sợ, tranh thủ nhắc nhở các bạn học khác:
"Mọi người tránh xa những bức tranh kia ra một chút!"
Hắn đã nhắc nhở rất kịp thời, nhưng đủ loại dị thường vẫn bộc phát bên cạnh các bạn học.
Những con dao nhuốm máu rơi xuống từ bức tranh trong tay Lưu Y, lớp trưởng Viên Huy đứng trước tác phẩm có tên " Hải quái ". Bức tranh được tạo nên từ nhiều màu lam khác nhau, vẽ ra một cảm giác biển sâu. Viên Huy không ngừng tiến gần hơn về phía bức vẽ, hắn luôn cảm thấy có gì đó ẩn giấu bên trong màu xanh đậm, nhưng lại không nhìn thấy.
"Giống như có thứ gì ở bên trong?"
Mặt Viên Huy gần như dán vào bức vẽ, hắn không ngửi thấy mùi thuốc màu khó chịu, mà là ngửi thấy mùi tanh của biển cả.
Có thứ gì đó đang đến gần từ nơi sâu thẳm trong bóng tối của bức vẽ. Đúng lúc này Viên Huy nghe thấy lời nhắc nhở của Tịch Sơn, ngay khi hắn nghiêng đầu đi, một cái miệng khổng lồ xuất hiện trên bức vẽ.
Nước biển bắn tung tóe, những chiếc răng nanh cắn thủng cơ thể Viên Huy, kéo hắn vào biển sâu trong bức vẽ!
Vài học sinh hét lên kinh ngạc, bọn họ sợ hãi đến không ngậm được miệng trước cảnh tượng kinh hoàng này. Đáng sợ hơn nữa là cơ thể Viên Huy không đổ máu sau khi bị xé rách, mà chỉ tỏa ra mùi hôi thối kinh người.
Chưa kịp nói gì, Viên Huy đã biến mất trong bức vẽ, tác phẩm " Hải quái " lại trở về hình dạng ban đầu, một màu xanh đậm, không nhìn thấy gì cả.
"Tin xấu là trong tranh thật sự có hải quái, tin tốt là Viên Huy bị ăn sạch không phải là người thật, mà là quỷ bị thay thế!"
Các bạn học vốn đã sợ hãi, bên trái là phòng mỹ thuật giết người, bên phải là triển lãm tranh tử vong, trong số những người đi cùng còn có 13 con quỷ ẩn giấu, tất nhiên bây giờ chỉ còn 12 con.
"Ngọa tào ! lớp chúng ta đây là tạo nghiệt gì vậy!"
Đỗ Bạch co rúm người lại phía sau, đụng vào Mã Đào.
Thực ra đến tình trạng này, không chỉ các bạn học lớp 13, ngay cả những con quỷ thay thế bạn học đến lớp cũng đang sợ hãi. Vốn dĩ chúng chỉ là tìm người chết thay, giờ lại giống như lên phải thuyền giặc.
Cái chết của Viên Huy chỉ là mới bắt đầu, Thái Mỹ Mỹ lại thét lên từ tầng một, mọi người nằm soài trên cầu thang nhìn xuống, mập mạp cùng phòng ngủ với Mã Đào không ngừng phình to bụng như muốn nổ tung.
"Hắn ăn hoa quả trên bàn trà, những trái cây đó là vẽ ra, hắn ăn hết rồi thì cứ liên tục ăn tranh!"
Thái Mỹ Mỹ chỉ vào mập mạp, mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Mập mạp không nghe thấy gì cả, cơ thể co quắp trên mặt đất, không ngừng ăn những bản phác thảo bỏ đi trên mặt đất, cho đến khi bụng nổ tung, những mảnh giấy bay xuống như hoa tuyết.
Nhìn lại mập mạp trên mặt đất, ngũ quan của hắn tan rã biến thành một hình dạng khác, sau đó cơ thể hoàn toàn hóa thành mảnh giấy, thành một trong những bản phác thảo bỏ đi.
"Mỗi bản phác thảo bỏ đi trong biệt thự này đều là một cái mạng?"
Các bạn học sợ hãi trước suy đoán của chính mình, tay chân lạnh toát.
"Giết ta, giết ta, giết ta!"
Tiếng la cuồng loạn bỗng nhiên truyền ra từ phòng ngủ trên lầu hai, một bạn học từng cùng Mã Đào đến phòng ăn ngày hôm đó không ngừng dùng đầu đập vào tường.
Các bạn học đến gần mới nhìn rõ, cơ thể người đó bị những sợi dây nhỏ chui ra từ trong tranh xuyên thủng, hắn căn bản không thể khống chế nổi chính mình.
Bức tranh phía sau hắn trống rỗng, tựa hồ có thứ gì đó, nhưng lại không nhìn thấy, bức tranh đó tên là " Số mệnh ".
Cho đến khi đầu bị đập nát, bạn học kia vẫn không ngừng lại. Hắn cũng là một con quỷ thay thế học sinh, mùi hôi trên toàn thân không còn cách nào che giấu được, tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn vang vọng trong biệt thự.
Liên tiếp ba quỷ hồn trà trộn vào lớp 13 tan biến, nhưng những bạn học còn sống không có một chút vui vẻ nào. Mọi người đột nhiên hiểu ra cảm giác "thỏ chết hồ bi" là như thế nào.
Cao Mệnh hơi nheo mắt, chăm chú nhìn tất cả. Bên tai hắn lại vang lên giọng nói của Hạ Dương:
"Ta giúp ngươi làm những việc ngươi muốn làm. Chẳng phải ngươi đã sớm muốn giết chết những con quỷ kia sao? Rõ ràng nhìn ra bọn chúng là quỷ, vì sao không muốn động tay? Ta có thể giúp ngươi lựa chọn, ta có thể làm bút vẽ trong tay ngươi."
Hạ Dương đang ảnh hưởng Cao Mệnh, hắn muốn thông qua phương thức này để trở thành Cao Mệnh, sống trong tâm trí Cao Mệnh. Nếu Cao Mệnh sống theo ý chí của Hạ Dương, vậy có thể coi là Hạ Dương được tái sinh trên người Cao Mệnh.
"Hay là chúng ta quay về phòng học đi?"
Tịch Sơn lùi lại phía sau Cao Mệnh và Vương Kiệt.
Không cần bàn bạc, mọi người đã bắt đầu chạy xuống tầng một, bọn họ dùng hành động để đáp lại Tịch Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận