Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 244: Vận mệnh giao điểm

Trong miệng người bệnh nam mơ hồ giữa ác mộng và hiện thực, không có lấy một câu nói thật. Hắn không phải cố ý lừa gạt người khác, chỉ là chính hắn cũng không rõ điều gì mới là thật.
"Hãn Hải từ thiện dẫu sao cũng là nhân vật lớn, sao có thể tới loại địa phương này xem bệnh? Đây có lẽ là cảnh trong mộng của hắn."
Túc Mặc cảm thấy người đàn ông lại đang nói dối, lời đối phương nói không có một chút logic nào.
Từ sau khi Tư Đồ An phát hành video di ngôn, Túc Mặc và tuyệt đại đa số dân chúng bình thường đều cảm thấy Tư Đồ An là một người không tệ, mạo hiểm cả tính mạng, vì tất cả thị dân tái hiện lại chân tướng.
"Không nhất định."
Tuyên Văn nhắc nhở:
"Ngươi quên gian phòng chất đầy giày ở sau lầu sao? Tất cả giày đều đang tế bái di ảnh của Tư Đồ An, bệnh viện này nói không chừng chính là sản nghiệp của Tư Đồ An."
So với Tư Đồ An, Tuyên Văn càng tò mò hơn về một người khác:
"Ngươi nói ngày đó còn có một người từ ngục giam hận Sơn tới lấy thuốc, là một chuyên gia tư vấn tâm lý? Hắn trông thế nào?"
"Thường thì người có thể làm tư vấn tâm lý, tuổi đều ngoài ba mươi, nhưng vị chuyên gia tư vấn này rất trẻ, nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi."
Người đàn ông nhớ không quá rõ:
"Ta thật sự không có lừa các ngươi, không tin, các ngươi có thể đi bệnh viện tra hồ sơ, trong phòng tư vấn tâm lý có ghi hình lại, mỗi lần quá trình trị liệu đều sẽ được quay chụp lại, tiến hành niêm phong hồ sơ."
"Để bảo vệ sự riêng tư của người bệnh, thường thì quá trình hỏi bệnh sẽ không được ghi lại."
"Hẳn là bác sĩ ở sau lầu vì tự vệ đi, phòng ngừa bệnh nhân đột nhiên có hành động quá khích, hoặc là sau khi bệnh tình chuyển biến xấu, người nhà vu hãm là bác sĩ tiến hành trị liệu sai lầm."
Người đàn ông dần mất hết kiên nhẫn:
"Ta không rõ tình huống của bệnh nhân khác là thế nào, dù sao ta sau khi tới đây xem bệnh, bệnh tình liền càng ngày càng nghiêm trọng, càng chữa trị càng thống khổ, bác sĩ ở đây đa phần đều không đáng tin."
Lén nhìn Tuyên Văn một chút, người đàn ông dường như cảm thấy Tuyên Văn cũng là loại người này.
Tuyên Văn nhìn ra tâm tư nhỏ của người đàn ông, bất quá nàng không có bất luận ý muốn phản bác nào, bởi vì nàng căn bản không phải là bác sĩ:
"Ngươi còn nhớ rõ ngày cụ thể không? Dẫn ta đi nơi bệnh viện cất giữ ghi hình lại xem thử."
"Trời tối rồi, sau lầu không thể tùy tiện đi lại."
Ánh mắt người đàn ông trốn tránh, một kẻ điên lẫn lộn giữa ác mộng và hiện thực cũng sợ hãi nơi đó.
"Dẫn đường, ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi."
Tuyên Văn không để ý Tư Đồ An vì sao lại ở trong bệnh viện, nàng càng để ý là vị chuyên gia tư vấn tâm lý trẻ tuổi kia.
Trong số tất cả những người nàng nhận biết, chỉ có một người ở độ tuổi hơn hai mươi, liền trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý cho trọng phạm ở ngục giam hận Sơn.
Nàng đối với người kia tràn ngập tò mò, đối phương làm rất nhiều sự tình đều khiến nàng cảm thấy hoang mang và khó hiểu, gã kia cũng là người duy nhất nàng không nhìn thấu được.
"Ta đề nghị ngươi nghe nàng."
Người mất ngủ có cái ót kéo lê trên mặt đất bỗng nhiên mở miệng:
"Trước đó trong lầu có một vài người kỳ quái tiến vào, điên cuồng săn giết người bệnh, chúng ta vừa vặn có thể đi sau lầu để tránh một chút. Ta biết rõ ngươi đang sợ, hiện tại trời không hoàn toàn tối đen, những thứ kinh khủng nhất chắc hẳn còn chưa xuất hiện."
Mở to đôi mắt đỏ ngầu, người đàn ông xoắn xuýt mấy phút, lúc này mới đứng dậy:
"Thôi được, vậy ta nghe ngươi, tiên sinh."
Thời gian trôi qua nhiều ngày, Trần Mộng lần thứ nhất đi ra khỏi phòng bệnh nặng, hắn còng lưng, mặc bộ quần áo bệnh nhân bốc mùi, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy.
"Đi bên này."
Trong không khí mùi máu tươi nồng nặc hơn rất nhiều, gió đêm thổi qua, giống như vén lên tấm lụa đỏ.
Trần Mộng cúi thấp đầu, từ lầu bốn men theo mái hiên đi xuống, chính xác tránh được những điều tra viên đang điều tra ở phía trên, xuyên qua vườn hoa bỏ hoang, đứng ở cửa ra vào sau lầu.
"Chúng ta hình như bị phát hiện, những kẻ cuồng sát nhân kia nắm giữ năng lực vượt qua hiểu biết của ta."
Người tiên sinh có cái ót kéo lê trên mặt đất hoảng hốt lay động thân thể, hắn đã nhận ra ánh mắt ở sau lưng.
"Đừng quản bọn hắn, đi trước sau lầu."
"Mong là những thứ kia còn chưa tỉnh lại."
Trần Mộng từ cửa hông tiến vào sau lầu, tránh xa gian phòng đầy ắp giày, chạy vào hành lang chất đầy rác rưởi:
"Đừng ở chỗ này quá lâu."
Mấy người khả năng hành động đều rất mạnh, một hơi vọt tới lầu bốn, nhìn xem số phòng, tìm được phòng tư vấn tâm lý nửa năm trước Trần Mộng xem bệnh.
Từ bên ngoài nhìn đây chỉ là một gian phòng rất bình thường, không có bất luận chỗ nào đặc biệt, chỉ là không quá giống phòng bệnh.
Mở ra cửa gỗ phía ngoài, bên trong còn có một tầng cửa sắt không khóa, cảm giác kỳ quái này giống như là mặc nội y ra bên ngoài áo khoác.
Bên trong phòng tư vấn tâm lý rất lớn, ba phòng bệnh liên thông với nhau, trong phòng dường như mỗi ngày đều được người quét dọn, không có bụi bám, hết thảy đều giống như nửa năm trước.
"Có người ở chỗ này? Sau lầu còn có người sống?"
Vách tường màu trắng, gạch màu xám, trên mặt bàn màu vàng nhạt bày biện một chiếc máy tính kiểu cũ cùng chiếc đèn bàn bị hỏng.
"Ta nhớ được lúc ấy mình ngồi ở chỗ này, Tư Đồ An cùng với chuyên gia tư vấn đến lấy thuốc ở một căn phòng khác..."
"Ghi hình lại ở đâu?"
Tuyên Văn trực tiếp ngắt lời Trần Mộng.
"Ngươi đi tới căn phòng trong cùng kia xem thử."
Trần Mộng cho rằng Tuyên Văn vội vàng như vậy là vì muốn xem bệnh cho mình, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Giẫm trên gạch màu xám, Tuyên Văn mở ra cánh cửa cuối cùng, nàng kiểm tra vị trí camera, thuận lợi khởi động máy tính, dựa theo ngày tháng để tìm kiếm.
Màn hình máy tính cũ kỹ phát ra ánh sáng trắng bệch, video của mấy tháng gần đây toàn bộ bị xóa bỏ, Tuyên Văn thao tác hồi lâu, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Dường như là một sự trùng hợp, ngày Trần Mộng đến khám bệnh, vừa vặn là thời điểm lần đầu bộc phát sự kiện dị thường ở Tân Hỗ.
Thử phát lại ghi hình lại của ngày hôm đó, Tuyên Văn phát hiện mỗi ngày đến sau lầu xem bệnh có không ít người bệnh, bọn hắn cũng giống như Trần Mộng, không hiểu thấu liền đi nhầm đường, sau đó bị bác sĩ mang vào sau lầu.
"Xem ra không phải là các ngươi đi nhầm đường, là sau lầu cố ý chọn lựa những người bệnh thích hợp, sau đó bồi dưỡng các ngươi thành hạt giống của thế giới bóng ma."
Tuyên Văn trong nháy mắt liền hiểu rõ mấu chốt trong đó:
"Bệnh viện Lệ Sơn sau lầu chính là cứ điểm bóng ma thế giới xâm lấn hiện thực."
Không ngừng tua nhanh, Tuyên Văn trong ghi hình lại nhìn thấy được Trần Mộng.
Trần Mộng của nửa năm trước cùng hiện tại hoàn toàn không giống như là một người, coi như có lớn lên đẹp trai, chỉ là biểu lộ u ám, có loại cảm giác lãnh đạm.
Tăng âm lượng, Tuyên Văn nghe được trong video ghi hình lại Trần Mộng cùng bác sĩ đối thoại.
"Ta đã rất lâu không có ngủ ngon giấc, thường mơ thấy bạn của ta."
"Có thể cụ thể nói một chút về giấc mộng của ngươi không?"
"Đại khái chính là vào một đêm nào đó, ta lái xe không cẩn thận đụng phải nàng. Giấc mộng kia rất chân thực, mặt của nàng dán trên kính chắn gió, mắt trợn trừng, tứ chi vặn vẹo ra, giống như con nhện lớn ghé vào trên đầu xe của ta."
Trong video Trần Mộng hết sức thống khổ kể lại, lúc này hắn nhìn qua vẫn bình thường.
"Sau đó ngươi liền bị tỉnh lại sao?"
"Có đôi khi sẽ tỉnh, còn có đôi khi sẽ tiếp tục mơ tiếp, ta..."
Trần Mộng từ từ hé miệng:
"Ta sẽ ở trong mộng đem thi thể nàng chôn đến công trường bỏ hoang, mắt của nàng cứ như vậy nhìn ta chằm chằm, nhiều lần ta quá sợ hãi, liền ở công trường đem nàng tách ra chôn ở những nơi khác nhau."
"Ngươi xác định mình không có thật sự giết nàng sao?"
"Sao có thể! Nàng là bạn tốt nhất của ta!"
Trần Mộng cảm xúc trở nên kích động, ngay tại lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông mặc chế phục công việc của ngục giam hận Sơn đẩy cửa bước vào.
Nhấn xuống phím tạm dừng, Tuyên Văn nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn hình.
"Cao Mệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận