Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 446: Ta đi

"Thúc thúc, người hình như rất hứng thú với bọn ta."
Nam sinh đeo kính mắt thành thục, lại có lễ phép, hắn cảm thấy Cao Mệnh không giống kẻ phạm tội tâm lý biến thái đang bỏ trốn, nhưng cũng tuyệt đối không phải người tốt.
"Các ngươi có còn nhớ tên đứa bé kia không?"
Cao Mệnh ăn mặc khác hẳn với những thành viên mặc đồng phục của cục điều tra, dáng vẻ hắn lúc này giống một thám tử tư hiệp trợ cảnh sát.
"Cao Minh thân thể vẫn luôn không tốt lắm, xưa nay không cùng bọn ta tham gia hoạt động."
Một nữ sinh ở hàng ghế thứ hai trả lời vấn đề của Cao Mệnh:
"Bạn ấy là nhân viên quản lý ở góc báo chí của lớp ta, bình thường thích một mình đọc sách."
"Cao Minh là học sinh chuyển trường, nghe nói trường học trước kia của bạn ấy không có tên này."
Nữ sinh có tàn nhang bên cạnh nam sinh đeo kính xen vào một câu:
"Nguyên nhân bạn ấy chuyển trường cũng rất thần bí, có người nói là do gặp bạo lực học đường, có người nói là gặp phải một số chuyện không cách nào giải thích, còn có cách nói Cao Minh trầm mê trò chơi cấm kỵ, luôn trốn học, nên bị trường học cũ đuổi học."
"Đừng có mà lan truyền mấy cái tin bát quái đó."
Nam sinh đeo kính có biểu hiện nghiêm túc:
"Cao Minh rất thông minh, học rất giỏi, hóa học và sinh vật lần nào cũng đạt điểm tối đa, bạn ấy chỉ là người có chút quái gở."
Nhắc tới học sinh không đến kia, các bạn học giống như được mở máy hát, nhao nhao nói không dứt, làm tan biến không ít bầu không khí căng thẳng.
"Cao Minh? Cao Mệnh?"
Cao Mệnh nhớ kỹ lúc ở bệnh viện Lệ Sơn mình có nghe ngóng một số tin tức, hắn dường như quên mất tên ban đầu của mình, cái tên Cao Mệnh này là do số mệnh biên soạn cho hắn.
"Ở đây không có bất kỳ tín hiệu gì, ta vốn còn định chụp một chút ảnh bọn ta đi chơi cho bạn ấy xem."
Nữ sinh tàn nhang là người không xấu, cô ấy từng ngồi cùng bàn với Cao Minh.
"Các ngươi vừa nhắc tới một thứ, Cao Minh trầm mê trò chơi cấm kỵ, trò chơi cấm kỵ này là gì?"
Cao Mệnh trước đó từng nghe Vạn Giải bọn họ nói qua, đám nhân viên bảo an kia chính là do Hải Hà phái đến Tân Hỗ, sau khi hoàn thành huấn luyện trong trò chơi cấm kỵ, mới quay về Hải Hà.
"Đó là một trò chơi kinh dị bị cấm, bên trong ẩn chứa các loại cảnh bạo lực máu me, xây dựng một thế giới tràn ngập quỷ quái cùng chuyện lạ. Tuy rằng trên mặt ngoài bị phong cấm, nhưng vẫn có rất nhiều người lén lút chơi, bởi vì có tin đồn rằng, trò chơi kia kết nối với một thế giới chân thật khác."
Nữ sinh tàn nhang cũng rất hiểu biết về trò chơi này.
"Thích chơi trò chơi kia, đều là một đám củi mục thất vọng và nhàm chán với hiện thực."
Đặt bài thi trong tay xuống, một học bá ngồi gần cửa sổ nhíu mày nói:
"Bọn họ muốn thoát ly hiện thực, sau đó ký thác hi vọng lên một hiện thực khác, thật sự là buồn cười, loại người như bọn họ có khi tiến vào thế giới khác cũng chỉ là pháo hôi."
"Lý Vấn, ngươi bớt xàm xí lại một chút đi, không ai coi ngươi là người câm đâu."
Nữ sinh tàn nhang dường như cũng từng vụng trộm chơi qua trò chơi cấm kỵ, có chút bất mãn mắng trả:
"Ta cảm thấy có hai cái hiện thực rất tốt! Lại nói, các ngươi không cảm thấy chuyện chúng ta đang gặp phải rất giống trong trò chơi cấm kỵ sao? Sương đen dày đặc không tan, những điều tra viên ăn mặc thống nhất lại không phải cảnh sát, còn có cả một thị trấn nhỏ không một bóng người cùng kẻ đào phạm có khả năng ẩn nấp ở nơi tối tăm..."
Cô ấy càng nói, tốc độ càng chậm lại, ánh mắt của cả lớp đều đặt ở trên người cô ấy, mọi người đều bị lời nói của cô ấy hấp dẫn, mỗi người trong đầu đều toát ra một ý nghĩ.
"Ngọa tào? Chẳng lẽ bọn ta thật sự tiến vào trò chơi cấm kỵ rồi sao?!"
Các bạn học ghé lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, những kiến trúc ẩn hiện trong sương đen, gió lạnh âm u khiếp người, còn có cả những người bạn mất tích không hiểu thấu.
Nam sinh đeo kính càng dò xét Cao Mệnh bằng ánh mắt nhìn NPC, những người đến từ bên ngoài Hải Hà như bọn họ, hoàn toàn là lần đầu tiên tiếp xúc với những chuyện tương tự.
Trên thực tế, không chỉ những học sinh kia, mà ngay cả Cao Mệnh sau khi nghe nữ sinh tàn nhang nói, cũng sinh ra hoài nghi, "Lẽ nào ta thật sự là một NPC?"
Số mệnh đã biên soạn kịch bản cho tất cả người sống ở Hải Hà, khống chế hết thảy, thế giới bóng ma xâm nhập Hải Hà, biến thành phố này thành một trò chơi quái lạ khổng lồ tràn ngập dị thường!
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia chớp, Cao Mệnh nhớ lại sau khi cùng Tuyên Văn thoát khỏi bệnh viện Lệ Sơn, Tuyên Văn từng kể với hắn một chuyện kỳ quái, ở trong phòng bệnh của một người điên nào đó, Tuyên Văn đã phát hiện một tấm bản đồ đặc thù, trên tấm bản đồ kia có tất cả các thành phố, duy chỉ có ở nơi vốn là Hải Hà, lại biến thành một vùng biển cả!
"Tấm bản đồ mà Tuyên Văn nhìn thấy trong phòng người điên, mới là bản đồ thật sao? Hải Hà là thành phố không tồn tại? Nhưng vì sao lái xe và những học sinh này đều biết rõ sự tồn tại của Hải Hà?"
Quay đầu nhìn về phía màn sương đen bao phủ trên người, trong lòng Cao Mệnh toát ra từng trận rét lạnh, hắn nhớ rõ những lời lái xe vừa nói ở ngoài xe, người đó dường như cũng tiềm thức cho rằng Hải Hà là một thành phố có thật, nhưng rõ ràng hắn ta là người ngoài.
Là sương đen đã thay đổi ký ức của bọn họ sao? Màn sương đen dày đặc bao vây Hải Hà này, đang ăn mòn và thay đổi ký ức của mỗi người tiến vào? Thử đem hết thảy xâu chuỗi lại, chấp nhận số mệnh đang biên soạn kịch bản cho bọn hắn!
Lớp sương đen bên ngoài cơ thể, tựa như những con côn trùng nhỏ bé muốn chui vào trong người, Cao Mệnh không dám bộc lộ ra mảy may sức mạnh Huyết nhục Tiên, không bộc lộ sức mạnh Quỷ Thần, nếu không những màn sương đen kia sẽ dần dần ăn mòn hắn, một khi để chúng nó cảm nhận được dị thường, toàn bộ màn sương đen đều có khả năng nhằm vào Cao Mệnh, thậm chí có thể dẫn tới những tồn tại không thể nói.
Hai tay siết chặt, Cao Mệnh lại nghĩ tới câu nói mà Đại Cẩu mang về từ tổng cục điều tra, hắn và Trương Đỉnh đã tiến vào tòa nhà đáng sợ và tuyệt vọng nhất kia của tổng cục điều tra, Đại Cẩu hỏi Trương Đỉnh đã nhìn thấy gì, Trương Đỉnh chỉ nói hai chữ - "chân tướng".
Nhẹ nhàng chạm vào mấy tấm di ảnh trắng đen được đặt sát người, tâm thần Cao Mệnh dần dần bình tĩnh trở lại, cho dù Hải Hà là thành phố không tồn tại thì sao? Cho dù tất cả người trong tòa thành này đều là người chết thì thế nào?
Không có gì có thể quấy nhiễu hắn giết chết số mệnh, không có gì có thể ngăn cản hắn tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt nhìn thấy thế giới chân thật.
Trên xe, những bạn học kia đã bắt đầu líu ríu thảo luận, có lẽ bình thường đã xem quá nhiều phim và anime tương tự, nên đám học sinh này không biểu hiện ra quá nhiều e ngại, phần lớn người đều vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa cảm thấy hưng phấn.
Nam sinh đeo kính và học bá Lý Vấn thì đồng thời để mắt tới Cao Mệnh, bọn họ dường như thật sự coi Cao Mệnh là NPC giao nhiệm vụ trong trò chơi.
"Xin chào, bọn ta nên gọi ngài như thế nào?"
Học bá Lý Vấn đặt bài thi xuống, trở nên lễ phép:
"Hoặc là nói, ngài có chuyện gì cần bọn ta hỗ trợ không?"
"Các ngươi cứ gọi ta là Cao Mệnh."
Sau khi Cao Mệnh mở miệng, đám học sinh trong xe yên tĩnh trở lại, còn chăm chú hơn cả nghe giáo viên giảng bài:
"Có năm học sinh của lớp 13 mất tích trong khách sạn, ta cần chọn lựa mấy người cùng ta đi vào trong đó, tìm bọn họ trở về."
Các bạn học nhìn nhau, cuối cùng người đeo kính là người đầu tiên đứng lên:
"Đây chính là nhiệm vụ thứ nhất mà ngài giao cho chúng ta sao? Ta đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận