Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 126: Nghiêm Khê Tri

Cao Mệnh bị lão thái thái nhìn đến trong lòng run rẩy, Nghiêm Khê Tri dường như có thể nhìn thấu mọi bí mật.
"Ngươi là học sinh mới tới?"
Nghiêm Khê Tri dừng trước mặt Cao Mệnh:
"Tại sao trên người ngươi lại có nhiều người nằm như vậy?"
Một câu của Nghiêm hiệu trưởng khiến Đinh Nguyện hoảng sợ, hắn thật sự tin lời Cao Mệnh nói, coi Cao Mệnh như Trác Quân. Hắn biết Cao Mệnh có bí mật, nhưng dù thế nào thì Cao Mệnh hẳn vẫn là một người sống.
"Nghiêm hiệu trưởng, việc bọn họ ở trên người ta không chịu rời đi, chẳng phải hoàn toàn chứng minh là do ta rất được hoan nghênh, có thể mang đến cảm giác an toàn để họ dựa dẫm sao?"
Cao Mệnh không hề nói đùa, hắn thật sự nghĩ vậy.
"Vậy ngươi không cảm thấy mệt sao?"
Nghiêm Khê Tri mặc đồ Tây, trong ánh mắt lộ ra sự kiên quyết, ánh mắt sắc bén, lần đầu gặp mặt cảm thấy nàng thật không dễ tiếp xúc.
"So với những thứ ngài gánh trên lưng, ta tính là gì?"
Ánh mắt Cao Mệnh dịu dàng, đối lập hẳn với lão thái thái:
"Từ nhỏ ta đã nghe về những việc ngài làm, ta muốn trở thành người như ngài, bao dung, yêu thương, vô tư, dùng sức mạnh của mình giúp đỡ nhiều người hơn. Ta luôn nghĩ như vậy và một mực hành động như thế."
Đứng bên cạnh, Đinh Nguyện nghe không nổi nữa. Mọi chuyện liên quan đến Nghiêm Khê Tri đều do hắn mới kể cho Cao Mệnh ba phút trước, trước đó trong lúc làm việc ở dưới lầu, ánh mắt tiểu tử này còn ẩn giấu sát ý, thái độ đối mặt hắn và Nghiêm Khê Tri quả thực là hai thái cực.
"Sao ngươi còn đi nịnh bợ người khác vậy?"
Đinh Nguyện không vạch trần Cao Mệnh, dù sao Cao Mệnh có biểu hiện không bình thường, vẫn là người sống có da có thịt.
Nghe Cao Mệnh nói một hồi, vẻ giận dữ trên mặt lão thái thái dịu đi:
"Hai đứa con bất tài của ta mà có được một nửa sự lương thiện của ngươi, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Ai, đều là ta làm hư chúng nó."
Lão thái thái sờ lên vai Cao Mệnh, nhìn về phía bóng tối bên cạnh Cao Mệnh:
"Đó cũng là thú cưng ngươi nuôi à?"
"Không, hắn là bạn tốt nhất của ta."
Cao Mệnh biết không giấu được nên chủ động thừa nhận:
"Hắn là một kẻ đáng thương, tiên thiên mù, tai cũng bị thương, sau khi bị cha mẹ ruột vứt bỏ, lại bị người buôn bán mua đi, bị ép ăn xin trên đường. Nó khoác lên bộ lông quái dị, thật ra có một trái tim đặc biệt dịu dàng."
Cao Mệnh ngồi xổm xuống, ôm lấy con chó lớn trong bóng tối.
Con chó lớn toàn thân ướt sũng có chút im lặng, nhưng vì nó cảm giác hình như mình đánh không lại Nghiêm Khê Tri, nên thành thật nằm trên đất, rõ ràng có thân hình vô cùng to lớn, lại tỏ ra vô cùng yếu ớt.
"Phải chịu bao nhiêu đau khổ mới mọc ra lớp da xù xì đáng sợ như vậy."
Lòng Nghiêm Khê Tri xúc động, đưa tay sờ đầu con chó lớn:
"Đứa trẻ đáng thương..."
Ban đầu, con chó lớn chỉ phối hợp Cao Mệnh giả bộ đáng thương, nhưng khi hắn thật sự được Nghiêm Khê Tri vuốt ve, lại cảm thấy vô cùng dễ chịu, thân thể như được rót vào một nguồn sức mạnh, trong thoáng chốc con chó lớn như nhìn thấy "Trúc mụ mụ" của mình.
"Có phải nhớ mẹ rồi không?"
Nghiêm Khê Tri ôm con chó lớn, vẻ mặt nàng hoàn toàn khác với khi gọi điện thoại:
"Sau này ngươi cứ ở lại đây, trường học này chính là nhà của các ngươi, ta sẽ bảo vệ tốt nơi này, bất kỳ ai muốn cướp đi trường học đều phải bước qua xác của ta!"
"Hiệu trưởng, ngài cũng phải chú ý an toàn, Tư Đồ An chuyện gì cũng dám làm."
Đinh Nguyện cẩn thận nhắc nhở.
"Chờ trời sáng ta sẽ đến Tổng hội Từ thiện Hãn Hải, cả đời ta chưa từng cầu xin ai, nhưng để giữ vững trường học, ta nguyện ý phá lệ."
Nghiêm Khê Tri điên điên khùng khùng, ký ức dừng lại trước khi chết, thậm chí cũng không biết mình đã chết, cầm chiếc điện thoại vĩnh viễn không gọi được, không ngừng gọi cho những người trước kia mình đã giúp đỡ.
"Được rồi."
Đinh Nguyện cười khổ một tiếng:
"Bộ phận lão sư cũng muốn Tư Đồ An trở thành hiệu trưởng, một số nhỏ các thầy cô ủng hộ ngài đều bị hắn đuổi ra khỏi ký túc xá, cho nên chúng ta muốn tạm thời làm việc ở chỗ này của ngài, tiếp tục duy trì hoạt động của trường học, được chứ?"
"Được, đương nhiên không vấn đề!"
Nghiêm Khê Tri đứng dậy đi về phía sâu trong hành lang, con chó lớn nhảy ra khỏi bóng tối, theo sát sau lưng lão thái thái, không rời nửa bước.
"Này."
Cao Mệnh bước nhanh qua, nắm lấy bộ lông dài của con chó lớn:
"Ngươi chú ý lập trường của mình một chút."
"Chim khôn chọn cây mà đậu, rất bình thường."
Đinh Nguyện dường như biết năng lực đặc thù của Nghiêm Khê Tri, thuận miệng nói.
"Ngươi thấy con chim lớn như vậy bao giờ chưa?"
Cao Mệnh không chịu buông tay, cãi nhau đi theo Nghiêm Khê Tri đến gian chứa đồ ở lầu bốn.
Gian chứa đồ cuối hành lang trông rất nhỏ, bên trong chất đống các loại vật phẩm dùng cho thí nghiệm.
Nghiêm Khê Tri muốn mang đến cho bọn trẻ môi trường dạy học tốt nhất nên dù các trường khác có gì thì trường của bà cũng không hề thua kém.
Đi qua từng dãy kệ hàng, dần dần Cao Mệnh bắt đầu phát hiện có gì đó không đúng.
Bọn họ đã đi vào rất lâu nhưng vẫn chưa đến cuối.
"Lần đầu tiên bước vào đây, ta cũng thấy rất kỳ lạ, bên trong gian chứa đồ không chịu ảnh hưởng bởi quy tắc sân trường và quy tắc của Tư Đồ An, nơi này độc lập với cả hai loại quy tắc, hoàn toàn bị oán khí của Đại quỷ bao phủ."
Đinh Nguyện nói nhỏ:
"Theo điều tra sau này của chúng tôi, hiện trường tử vong đầu tiên của Nghiêm Khê Tri hẳn là ngay tại gian chứa đồ ở lầu thí nghiệm."
Nghiêm Khê Tri chết ngay trong ngôi trường mình đã thành lập, sau khi chết vẫn quanh quẩn ở đây, lo lắng cho những đứa trẻ kia, hạ thấp tôn nghiêm, dùng chiếc điện thoại không thể gọi được để tìm người giúp đỡ.
"Chỗ ta rất lớn, ngươi có thể mang các thầy cô khác đến đây."
Trên kệ hàng trưng bày tất cả những thứ Nghiêm Khê Tri đã chuẩn bị cho ngôi trường này, còn có rất nhiều thư và bài viết của học sinh gửi cho bà, có lẽ những tình cảm lưu luyến từ tận đáy lòng của bọn trẻ chính là một nguyên nhân khác khiến bà không muốn rời đi.
Bà đã bỏ ra quá nhiều cho ngôi trường này, mỗi một món đồ trên kệ đều là minh chứng, cũng khó trách Tư Đồ An và quy tắc của trường học không thể ảnh hưởng đến nơi này.
Không biết đã đi qua bao nhiêu hàng kệ, Cao Mệnh thấy một chiếc bàn đọc sách đơn giản và mấy chiếc ghế, lão thái thái sau khi chết đã làm việc ở đây.
Ánh sáng đèn bàn ấm áp, không chói mắt, chiếu lên bàn giáo án và các loại văn bản tài liệu, bà một mực bận rộn làm nhiều hơn cho học sinh.
"Cảm ơn Nghiêm hiệu trưởng, chúng tôi nhất định sẽ ngăn cản Tư Đồ An, giúp ngài giữ vững trường học!"
Đinh Nguyện mở ba lô, lấy ra từng món đồ khả nghi và báo cáo điều tra.
"Không phải giúp ta giữ vững trường học, mà là giúp bọn trẻ giữ vững trường học, nghiêm cấm vận hành thương mại hóa, chỉ vì cung cấp môi trường học tập cho những đứa trẻ cần nhất."
Nghiêm Khê Tri ngồi xuống bên bàn, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại hỏng, như đang chờ đợi câu trả lời của những người đã từng giúp đỡ bà.
Đinh Nguyện không nói nhiều với Nghiêm hiệu trưởng, dán từng tấm bản đồ trường lên tường, kéo Cao Mệnh đến bên cạnh.
"Bây giờ chúng ta sẽ trốn ở đây."
Đinh Nguyện bôi màu xanh lam vào gian chứa đồ ở tầng bốn của lầu thí nghiệm trên bản đồ:
"Màu lam đại diện cho gian phòng hoạt động của Đại quỷ, cũng là khu vực chúng ta có thể tranh thủ, màu trắng đại diện cho khu vực bị quy tắc trường học bao phủ, màu đen là khu vực quy tắc do Tư Đồ An chế định."
Đinh Nguyện dùng bút lam vẽ lên một con đường trên bản đồ:
"Chúng ta không thể đối kháng Tư Đồ An và quy tắc trường học, việc cần làm bây giờ là đưa những người sống còn lại vào khu vực màu lam để bảo vệ họ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được để những Quỷ học sinh bị thay thế tiến vào! Bọn chúng đều là người chấp hành quy tắc của trường học, một khi tiến vào thì có thể dẫn hội học sinh đến!"
"Rất khó để phân biệt thân phận học sinh, có những Quỷ học sinh ẩn nấp rất kỹ."
Cao Mệnh lấy ra một cây bút đỏ:
"Chi bằng chúng ta đi chế định quy tắc mới, biến mất những người và quỷ không tuân thủ quy tắc của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận