Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 496: Ước định không nói ra

"Thật hết cách với ngươi, vừa xuất viện đừng có liều như vậy, phải nghỉ ngơi ở nhà cho tốt."
Giọng điệu Lưu Y thay đổi rõ rệt, nàng đẩy Cao Mệnh vào phòng vệ sinh:
"Mau đi rửa mặt đi, một thân đầy máu còn chạy lung tung bên ngoài, không sợ người đi đường báo cảnh sát bắt ngươi sao."
"Trách sao lúc đi chợ mua thức ăn, mọi người cứ nhìn ta chằm chằm."
Vẻ mặt bừng tỉnh của Cao Mệnh khiến Lưu Y bật cười, nàng vỗ cánh tay Cao Mệnh, đẩy hắn vào trong phòng vệ sinh.
"Quần áo sạch để trên bàn, quần áo dính máu đừng để lẫn với quần áo bẩn khác."
Lưu Y không yên tâm dặn dò, ở phía bên kia gian phòng, Đông Qua rụt rè không dám nói lời nào, nàng chỉ đơn thuần là thẹn thùng.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng nhậm chức, không ngờ lại làm hỏng bét, may mà Cao Mệnh không những không trách nàng, còn giúp nàng nói chuyện, điều này khiến nàng rất cảm kích.
Vừa hay Cao Mệnh không mang mèo đi, cho nên nàng liền nghĩ đến việc đưa mèo, cũng là để cảm tạ Cao Mệnh.
Kết quả ai ngờ Cao Mệnh còn chưa về, dưới sự hỏi thăm của Lưu Y, Đông Qua đành phải kể lại chuyện phát sinh trong nhà ma.
Sau khi làm rõ đầu đuôi mọi chuyện, Lưu Y rất tức giận, nhưng nàng không tức giận chuyện Cao Mệnh đi ra ngoài chơi nhà ma, mà là lo lắng Cao Mệnh vừa xuất viện lại bị thương, dù sao Cao Mệnh mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, lỡ như lại nhận kích thích rồi ngất đi, vậy thì biết làm sao!
Mặt khác, Lưu Y cũng không làm khó Đông Qua, nàng nhìn thấy hình ảnh của chính mình lúc mới vào nghề trên người Đông Qua, người làm công sao lại khó xử người làm công? Trời đã tối như vậy, người ta còn từ khu Trí Tuệ Thành xa xôi chạy tới, cho nên Lưu Y nghĩ đến việc giữ Đông Qua ở lại ăn cơm rồi hẵng đi, vừa hay có thể đợi Cao Mệnh trở về.
Bây giờ Lưu Y đã làm rõ chân tướng, ngược lại Đông Qua có chút hoang mang, nàng nghe được Cao Mệnh nhắc tới việc phỏng vấn nhà ma, phòng phỏng vấn quỷ quái gì lại chạy đến nhà ma khác dọa người chứ?
Đợi Cao Mệnh tắm rửa xong ra, đồ ăn cũng đã làm xong, ba người có chút lúng túng ăn xong bữa tối, Đông Qua liền bỏ trốn như một làn khói.
"Tìm việc bây giờ rất khó khăn, một sinh viên tốt nghiệp trường nghệ thuật hạng nhất, chuyên ngành vũ đạo, lại phải đến nhà ma đóng vai quỷ."
Lưu Y có chút cảm khái, chính nàng bên này cũng đang gánh khoản vay mua nhà, mỗi ngày áp lực rất lớn:
"Bận rộn vất vả sống, cũng không biết vì cái gì, Cao Mệnh, ngươi nói xem nếu như trước đây chúng ta không đi mua nhà, có lẽ nào sẽ vui vẻ hơn bây giờ không?"
"Vui hay không không liên quan đến nhà cửa."
Cao Mệnh phát hiện Lưu Y cầm đũa hơi kỳ quái, liền nắm lấy tay nàng:
"Sao lại bị quẹt trúng thế này?"
Hắn đứng dậy đi tìm hộp thuốc, băng bó cho Lưu Y rất chuyên nghiệp.
"Ta cùng mấy người chị đi đòi quyền lợi đến công ty môi giới nhà đất xem thử, tên giám đốc bỏ trốn còn chưa bị bắt được."
Lưu Y không nói tay bị thương thế nào, chỉ là kể một vài chuyện gặp phải hôm nay.
Trong cơn ác mộng có sự tuyệt vọng của ác mộng, trong hiện thực có sự bất đắc dĩ của hiện thực, hai người nói chuyện đến tận khuya, Cao Mệnh không để Lưu Y động tay vào nước, hắn rửa chén, dọn dẹp vệ sinh, Lưu Y thì ôm chiếc thảm nhỏ cùng Phát Tài ngồi trên ghế sofa, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn Cao Mệnh, không biết đang nghĩ gì.
"Cao Mệnh..."
"Sao vậy?"
"Cô gái mới tới bộ phận chúng ta cùng với bạn trai cô ấy kết hôn, còn đưa ta kẹo mừng."
"Rất tốt."
Cao Mệnh đang giặt đống quần áo đầy vết máu trong phòng vệ sinh, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc bộ đàm trên bồn rửa mặt.
"Cô gái kia nhỏ hơn ta mấy tuổi, bọn hắn cũng không có mua nhà, hình như là tổ chức hôn lễ ở quê."
Lưu Y sờ đầu Phát Tài, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp nhìn bóng lưng Cao Mệnh.
"Quê bọn hắn ở đâu?"
"Ngươi quan tâm quê bọn hắn làm gì, ta muốn nói là, trước khi ngươi đưa học sinh từ Hàm Giang trở về, chúng ta đã từng ước định..."
Lưu Y có chút thẹn thùng, tốc độ nói rất chậm, nàng dường như cũng đang do dự.
"Quê ở Hàm Giang sao?"
Lời Lưu Y định nói phía sau bị Cao Mệnh đánh gãy, nàng thấy Cao Mệnh vẫn chăm chú nhìn chằm chằm nơi khác, tức giận không nói tiếp, mang dép, trực tiếp chạy đến phòng vệ sinh, cắn một cái lên vai Cao Mệnh.
"Ngươi cắn ta làm gì?"
Cảm nhận được bả vai đau nhức, Cao Mệnh quay người lại vẻ mặt mờ mịt.
"Thích cắn thì cắn, tức chết ta rồi."
Lưu Y ngược lại giống như là người bị ấm ức, có lẽ Cao Mệnh thật sự đã từng đáp ứng nàng chuyện rất trọng yếu, chỉ là Cao Mệnh đã quên mất.
Giặt xong quần áo, Cao Mệnh tìm một chiếc túi giữ tươi bọc bộ đàm lại, sau đó lại dùng một chiếc túi chống nước điện thoại bọc bên ngoài, cuối cùng đeo lên cổ, cất giữ cẩn thận.
Thay đồ ngủ mới, Cao Mệnh mở laptop, tiếp tục xem thông báo tuyển dụng và các loại tin tức phát sinh ở Tân Hỗ, cố gắng tìm ra một chút dấu vết từ đó.
Khoảng mười giờ tối, Cao Mệnh nhận được tin nhắn Đường Khánh gửi tới, nói rằng sáng mai sẽ mở ra cuộc khảo thí não vực mới.
"Không thể sốt ruột, duy trì bản tâm, từng bước một tiến lên."
Ngày mai lại phải đến Vĩnh Sinh Chế Dược, nhưng so với lần đầu tiên, trong lòng Cao Mệnh đã có kế hoạch, hắn phải nhanh chóng tăng lên quyền hạn, đến phòng thí nghiệm của Vạn Giải xem thử.
Thấy Cao Mệnh lên giường sớm như vậy, Lưu Y cũng tắt đèn phòng khách, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ rất có không khí.
Hai người nằm hai bên giường, nói chuyện dăm ba câu, cơn buồn ngủ chầm chậm ập tới, Cao Mệnh nhắm mắt lại.
Cổ có chút ngứa, giống như là tóc lướt qua, lại giống như có người đang thở.
Cao Mệnh trở mình, Lưu Y không biết từ lúc nào đã ghé mặt lại gần, nàng nhìn mặt Cao Mệnh, thân thể nhích lại gần từng chút một, cánh tay nâng lên rồi đặt trên ngực Cao Mệnh.
Bầu không khí có chút mập mờ, nhưng một giây sau, Lưu Y sờ thấy một vật thô ráp ở chỗ tim Cao Mệnh.
"A?"
"Bộ đàm."
Biểu cảm của Lưu Y rất khó để hình dung bằng lời.
"Cái này thực sự rất quan trọng với ta, có liên quan đến công việc tiếp theo của ta, cho nên ta phải cất giữ cẩn thận."
Cao Mệnh lại lật người về:
"Nghỉ ngơi sớm một chút đi, mai còn phải đi làm, ngủ ngon."
"Ừm... Được rồi, ngủ ngon."
Bởi vì quá mức khác thường, Lưu Y thậm chí còn bắt đầu tự mình đưa ra đáp án cho Cao Mệnh. Bạn trai nhà khác có thể sẽ lo lắng vượt quá giới hạn hay gì đó, Lưu Y trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện này, dù sao thì người bình thường nào lại dùng bộ đàm không lắp pin để liên lạc giao lưu chứ?
Vẻ mặt cười khổ, Lưu Y cũng không có tâm tư nghĩ đến những chuyện xấu hổ kia nữa, sự mệt mỏi của công việc từ khắp nơi trên người ùa tới, nàng không lâu sau liền ngủ mất.
Bất kể thế nào, ở bên cạnh Cao Mệnh nàng ngủ rất an tâm, ngay cả ác mộng cũng không có.
Hơn sáu giờ sáng, Lưu Y bị đồng hồ báo thức đánh thức, rời giường đi làm trước. Cao Mệnh vẫn còn nằm trên giường ngủ thêm, tối qua hắn lại nghe thấy tiếng bước chân quỷ dị kia, đối phương càng ngày càng đến gần hắn, đã xuất hiện ở bên giường, có lẽ lần sau sẽ ghé lên mặt hắn.
Cao Mệnh cũng cảm thấy kỳ quái, hắn nửa đêm lên mạng tìm phòng livestream gặp quỷ kỳ quái kia, nhưng lại không còn thấy nữa, người dẫn chương trình trước đó dường như thực sự bị quỷ tha đi.
Trong tiếng kêu của Phát Tài, Cao Mệnh tỉnh giấc, hắn xem đồng hồ đã gần giữa trưa, vội vàng bắt xe đến phòng thí nghiệm của Vĩnh Sinh Chế Dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận