Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 541: Cấp năm giữ bí mật khảo thí

"Ta thấy ngươi áp lực rất lớn, nên mua một cái mũ trò chơi cũ về, là loại đắm chìm trong thể nghiệm dưỡng thành chữa trị trò chơi. Lão bản cửa hàng nói trò chơi này rất có ích cho việc làm dịu thần kinh mệt mỏi, còn có thể xoa dịu vết thương tâm lý."
Lưu Y rất là kiêu ngạo nói, có thể sau khi nàng nói xong mới phát hiện sắc mặt Cao Mệnh rất kỳ quái, nói không ra vui vẻ, động tác dường như có chút cứng ngắc.
"Sao, thế nào?"
Lưu Y ngồi xổm ở một bên khác của mũ trò chơi, phản ứng của Cao Mệnh hoàn toàn không giống với những video Lưu Y từng xem trên mạng. Trong video bạn gái mua máy tính, máy chơi game cho bạn trai, bạn trai đều sẽ rất cao hứng.
"Trò chơi này tên gọi là gì?"
Cao Mệnh nhìn xem mũ trò chơi sạch sẽ, không có bất cứ vấn đề gì, cẩn thận kiểm tra.
"Hình như gọi là 'Nằm Ngửa Siêu Thị Mô Phỏng'?"
Lưu Y cũng không quá xác định, trên mũ trò chơi không có nhãn hiệu cùng giấy dán, chỉ tặng kèm dây nối chuyên dụng và đầu chuyển đổi, ngược lại trên hộp đóng gói có viết địa chỉ cửa hàng cùng số điện thoại hậu mãi.
"Ăn cơm trước đi, hiện tại nhiều trò chơi giả lập đắm chìm lắm, làm hoa mắt người ta."
Cao Mệnh đem mũ trò chơi đặt ở cạnh tủ quần áo trong phòng, hắn cũng không phải tùy tiện trưng bày, từ khi hắn tiến vào cái phòng trực tiếp kỳ quái kia, vào ban đêm, hắn luôn luôn mơ hồ thấy được trong phòng nhiều hơn một bóng người, đối phương dường như đứng ở đó, không được thì để quỷ ảnh chơi thử trò chơi này trước vậy.
Tiến vào phòng bếp, Cao Mệnh vừa bưng đồ ăn ra, đã nhìn thấy Lưu Y thần thần bí bí lấy ra một bình rượu cùng mấy bình đồ uống từ trong túi mua sắm. Nàng tựa hồ chuẩn bị chuốc say Cao Mệnh, sau đó làm gì đó với hắn.
Nhìn Lưu Y pha rượu, Cao Mệnh không những không ngăn cản, còn ở bên cạnh khen lấy khen để, kéo căng giá trị cảm xúc.
Cơm no rượu say, Lưu Y bắt đầu nhả rãnh các loại chuyện kỳ hoa gặp phải khi đi làm, Cao Mệnh thỉnh thoảng phụ họa vài câu. Sau đó, hai người lại nói tới nhà đầu tư Lạn Vĩ Lâu, Lưu Y hung tợn nắm tay, nói có cơ hội nhất định phải cho đối phương nếm trải cảm giác tuyệt vọng khi mua Lạn Vĩ Lâu.
Ở cùng với Lưu Y, Cao Mệnh cũng buông lỏng xuống, hắn không cần suy nghĩ đến những chuyện đáng sợ kia, cứ an an tĩnh tĩnh ở nhà là tốt.
"Ngươi đi tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi trước đi."
Cao Mệnh nhìn Lưu Y xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên ghế sô pha. tửu lượng cô nương này thật không được.
Thu dọn xong phòng khách, Cao Mệnh bế Lưu Y lên giường, đắp chăn cho nàng, còn mình thì nằm trên ghế sô pha. Hắn nhìn chằm chằm cái mũ trò chơi đặt trong tủ phòng khách:
"Là trùng hợp sao? Chắc thế đi."
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Cao Mệnh dường như trong mơ thấy có người đội mũ trò chơi lên, tiến vào một nhà trung tâm thương mại, trở thành nhân viên trực ca đêm trong siêu thị của trung tâm thương mại.
. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào trong phòng, Lưu Y vội vội vàng vàng tắt đồng hồ báo thức, vừa la hét muộn làm, vừa chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt. phát Tài hấp tấp đuổi theo gót chân Lưu Y, giống như nữ chủ nhân đang chơi trò chơi cùng nó.
"Càng ngày càng quen thuộc nơi này."
Nằm trên ghế sô pha, Cao Mệnh mặc cho ánh mặt trời soi sáng mặt mình, hắn không cảm thấy chướng mắt, ngược lại rất trân quý tất cả.
Lưu Y đi làm không bao lâu, Cao Mệnh liền nhận được tin nhắn của Bạch Hoàng, đối phương đã hẹn trước với Đường Khánh tư cách khảo thí bí mật cấp năm. Giữa trưa sẽ có chuyến xe đặc biệt đến nhà Bạch Hoàng đón nàng.
Vị trí phòng thí nghiệm bí mật cấp năm của Vĩnh Sinh chế dược vốn là cơ mật, mỗi lần tham gia khảo thí đều khác với những khảo nghiệm khác.
Vì đi cùng Bạch Hoàng, Cao Mệnh đành phải khởi hành sớm, hắn đem những vật cần chuẩn bị giấu kỹ trong người, lại trang bị chút đồ tạp nham trong túi để quấy nhiễu tầm mắt.
Hơn chín giờ sáng, Cao Mệnh đến nhà Bạch Hoàng, vừa vào nhà hắn đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Bạch Hoàng mặc tạp dề nhìn rất đảm đang, ánh mắt không còn sắc bén như vậy, nàng giống như một người mẹ bình thường:
"Lần này đi không biết rõ còn có thể trở về hay không, ta đã làm rất nhiều đồ ăn, cùng nhau ăn đi."
Bạch Hoàng dường như coi Cao Mệnh như con mình, nàng làm toàn món Bạch Kiêu cùng Bạch Kiều thích ăn.
"Sẽ không có chuyện gì đâu."
Lặng lẽ ăn cơm, Cao Mệnh trở thành một thính giả ưu tú, Bạch Hoàng cũng hiếm khi nói nhiều, kể lại quá khứ của mình cho Cao Mệnh nghe.
Người trầm mặc bỗng nhiên nói nhiều, có thể là bởi vì nàng lo lắng bản thân về sau có lẽ không thể nói ra lời thật lòng nữa.
Mười hai giờ trưa, một chiếc xe chở hàng dọn nhà nhìn rất bình thường dừng trước cửa nhà Bạch Hoàng, nàng cũng nhận được thông báo của Đường Khánh.
"Bọn họ đến rồi."
Tỉ mỉ rửa sạch chiếc đĩa cuối cùng, Bạch Hoàng lau khô nước đọng trên bếp lò, quét dọn sạch sẽ mọi thứ, sau đó cởi tạp dề, cùng Cao Mệnh ra khỏi cửa.
Hai nhân viên công tác mặc đồng phục công ty dọn nhà đứng hai bên xe lửa, một người trong đó nghiệm chứng thân phận Bạch Hoàng, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Cao Mệnh.
"Hắn là người hiệp trợ ta lựa chọn, không phải Đường Khánh nói nhiều nhất có thể chọn ba vị người kiểm tra đến hiệp trợ sao?"
Bạch Hoàng đã sớm điều tra rõ ràng.
Khẽ gật đầu, người kia liếc nhìn vòng đen trên cổ tay Cao Mệnh, thừa dịp xung quanh không ai liền mở cửa sau xe, ra hiệu Cao Mệnh cùng Bạch Hoàng lên xe. Toàn bộ quá trình không hề giao tiếp bằng lời nói, bọn họ đều đeo kính râm, khẩu trang cùng mũ, cũng không nhìn rõ được hình dáng.
"Lên đường thôi."
Cửa xe đóng lại, trong xe tối đen như mực, Cao Mệnh cảm giác có người đội một cái mũ giáp lên đầu mình. Hắn thử gọi Bạch Hoàng, không ai đáp lại, bất quá có một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay mình.
Một mảnh đen kịt, cách ly mùi và âm thanh, mỗi một giây đều trở nên dài dằng dặc.
Cảm giác trôi qua rất lâu, Cao Mệnh nghe được âm thanh cửa xe bị mở ra, hắn bị người đỡ xuống xe, đôi bàn tay nắm lấy cánh tay mình vẫn không buông ra, hai người hẳn là vẫn luôn ở cùng nhau.
Không có bậc thang và thang lầu, cũng không nghe thấy âm thanh có thể nhắc nhở hắn, ước chừng mười mấy phút sau, Cao Mệnh ngửi thấy một mùi nước thuốc rất nhạt. Loại thuốc này có mùi vị rất đặc biệt, cũng không khiến người ta chán ghét, ngửi vào sẽ khiến người ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hình như hắn đã từng ngửi thấy mùi này ở nơi hôn mê nằm viện.
"Là bác sĩ kia? Tuyên Văn?"
Tạp âm bên tai bắt đầu tăng lên, Cao Mệnh bị dẫn đi lượn vòng rất lâu, đột nhiên có một đôi tay đè xuống mũ giáp của hắn.
"Ngươi không nên quay lại."
Thanh âm quen thuộc truyền đến, Cao Mệnh vừa định quay đầu, liền nảy sinh cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, mũ giáp tự động bung ra, ánh sáng mờ tối chiếu vào đôi mắt.
Ngoại trừ Cao Mệnh và Bạch Hoàng, trong phòng còn có mấy người khác, bọn họ đều đeo vòng đen, có vẻ như cũng đến tham gia khảo nghiệm thăng cấp tư cách bí mật cấp năm.
"Nhiều người thật."
Cao Mệnh vừa mở miệng, lập tức liền có ánh mắt nhìn về phía hắn, Bạch Hoàng nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn, bảo vệ Cao Mệnh ở sau lưng.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, không có bất kỳ nhắc nhở nào, cũng không có bất kỳ nhân viên công tác nào đến.
Các người kiểm tra bắt đầu tìm kiếm trong phòng, bọn họ rất nhanh tụ tập trước điện thờ duy nhất trong phòng.
Cái điện thờ này khác với tất cả những điện thờ Cao Mệnh từng thấy, không đặt tượng thần và bài vị, bên trong lại ngồi ngay ngắn một người giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận