Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 114: Tốt nghiệp điều kiện

"Hắn bị đưa đến đâu rồi?"
Ngồi cạnh Cao Mệnh, Đỗ Bạch lúc này sợ đến mức không dám động đậy. Tình huống vừa rồi nếu rơi vào hắn, người bị lôi ra ngoài chắc chắn là hắn.
Hai chân kẹp chặt, Đỗ Bạch có chút nhớ nhà vệ sinh, hắn sốt ruột đến mức nhấp nha nhấp nhổm.
Cao Mệnh không nói gì với Đỗ Bạch, chỉ trao cho hắn một ánh mắt trấn an, ra hiệu hắn cứ nghe giảng bài.
Sau khi học sinh ngồi trước mặt Cao Mệnh bị đưa đi, bầu không khí trong lớp càng trở nên căng thẳng hơn. Bọn nhỏ dồn toàn bộ sự chú ý vào việc học, ép bản thân không bị các yếu tố bên ngoài quấy nhiễu.
Vừa nghe giảng bài, Cao Mệnh vừa hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.
Học sinh gây rối ngồi ở hàng cuối không giống những học sinh bình thường khác. Đồng phục của hắn rất cũ kỹ, lại không vừa người. Hắn mặc quần áo của người chết.
Khi Cao Mệnh cố gắng tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi trong đầu, hắn bỗng nghe thấy một tiếng kinh hô từ trên lầu vọng xuống!
"Có người nhảy lầu!"
Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Cao Mệnh vừa vặn thấy một người đàn ông gần sáu mươi tuổi từ trên cao rơi xuống.
Ông ta mặc đồng phục, thân thể áp sát cửa sổ, gương mặt như muốn dán vào kính. Khóe miệng ông ta còn mang theo nụ cười.
Ngồi cùng bàn, Đỗ Bạch vô thức muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Cao Mệnh đã nhanh tay ấn vai hắn xuống.
"Đừng nhìn, đừng nghe."
Trong phòng học, vài học sinh không để ý đến việc nghe giảng bài, họ xô về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài.
"Có người nhảy lầu à? Hôm nay là người thứ mấy rồi?"
"Hình như hắn bị người đẩy xuống!"
"Nhưng nếu bị đẩy xuống, sao hắn lại cười?"
"Đúng đó, vừa rồi ta cũng thấy hắn cười mà!"
Các học sinh bàn tán xôn xao, lớp học trở nên ồn ào hẳn lên. Một nữ sinh vốn ngồi cạnh cửa sổ thấy mọi người đổ xô đến cũng tò mò nhích người, nhìn ra ngoài.
Nghiêng người nhìn xuống, nhưng bên ngoài sân trường không có gì cả. Nàng không thấy vết máu, cũng không thấy thi thể.
"Thi thể đâu?"
Sống lưng lạnh toát, nữ sinh như cảm nhận được điều gì, chậm rãi quay người lại.
Những học sinh vừa xô đến cạnh cửa sổ đều ngừng nói chuyện, bọn họ trừng trừng nhìn nữ sinh cạnh cửa sổ, vẻ mặt ai nấy đều rất đáng sợ.
"Các ngươi, các ngươi..."
Tay chân nữ sinh bị giữ chặt. Ngón tay của mấy học sinh kia như móc sắt đâm vào da thịt nàng. Không cho ai kịp phản ứng, bọn họ hợp lực ném cô gái từ cửa sổ xuống!
"Có người nhảy lầu!"
Sau khi ném cô gái xuống, mấy học sinh hét lên rồi chạy ra khỏi phòng học, miệng không ngừng gào thét có người nhảy lầu, có người nhảy lầu.
Ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, Đỗ Bạch chứng kiến tất cả. Tay chân hắn lạnh toát, cổ họng như nuốt phải một tảng băng lớn, từ răng đến bụng dưới đều lạnh buốt.
Hắn không thể tin vào mắt mình. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một mạng người đã biến mất ngay trước mắt hắn.
Có chút khó thở, căn phòng học này khiến Đỗ Bạch có cảm giác ngạt thở mãnh liệt. Hắn không biết trong số học sinh còn lại có bao nhiêu quái vật và kẻ điên, cũng không biết khi nào đến lượt mình.
Siết chặt quần, Đỗ Bạch không muốn ở lại đây một khắc nào, nhưng đến muộn về sớm sẽ trái với quy tắc, vì vậy hắn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Mặt trắng bệch, mím chặt môi, Đỗ Bạch hiện tại chỉ còn biết dựa vào Cao Mệnh.
Nhìn sang bên cạnh, Cao Mệnh vẫn đang học về phương trình đường conic.
Cố nén sợ hãi và buồn tiểu, Đỗ Bạch viết một mẩu giấy nhỏ đưa cho Cao Mệnh.
"Chúng ta phải làm sao đây?"
"Đừng nghe, đừng nhìn, làm bài đi."
Đỗ Bạch vừa đọc xong mẩu giấy Cao Mệnh chuyền lại thì ngoài hành lang vang lên một âm thanh quen thuộc, hình như là một bạn học nào đó trong lớp Cao Mệnh bị bắt lại.
Lo sợ chuyện truyền giấy bị "bại lộ", Đỗ Bạch nhét vội mẩu giấy vào miệng trước khi giáo viên quay lại, nhưng ngay lúc này hắn lại nhớ đến nội quy lớp học cấm ăn uống. Nuốt cũng không dám, nhả cũng không xong, chỉ có thể cúi đầu làm bài.
"Cao Mệnh! Đỗ Bạch! Cứu ta!"
Một bàn tay đập vào cửa sổ kính, Mã Đào năm ngón tay bám vào khung cửa, ra sức kêu cứu.
Đỗ Bạch cúi gằm mặt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, thân thể như hóa đá.
Cao Mệnh vẫn đang giải phương trình.
"Cao Mệnh!"
Giọng Mã Đào có chút biến dạng, vẻ mặt hắn vô cùng đớn đau, thân thể như bị xé nát.
"Thấy chết không cứu, ta biến thành quỷ cũng không tha cho các ngươi!"
Đầu lâu đâm vào kính, Mã Đào giãy giụa hồi lâu rồi bị ngạnh sinh sinh kéo đi.
Trên cửa sổ còn lưu lại một vệt máu mờ, tiếng kêu của Mã Đào hình như vẫn còn vọng lại trong hành lang.
"Vừa rồi chắc không phải Mã Đào đâu. Lúc trước ta thấy Mã Đào ở nhà ăn uống rượu, vì không rời đi đúng giờ nên hắn cùng mấy người khác bị mang vào bếp sau."
Đỗ Bạch lẩm bẩm nhỏ.
"Trật tự!"
Giáo viên đảo mắt nhìn, đột nhiên bước xuống bục giảng, đứng bên trái Đỗ Bạch.
Nữ giáo viên nhìn chằm chằm vào mặt Đỗ Bạch, giọng điệu khủng bố kinh dị:
"Có phải ngươi đã ăn gì không? Há miệng ra cho ta xem!"
Đỗ Bạch cúi đầu, khẩn trương run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi, hạ thể thì lại buồn tiểu mãnh liệt.
"Em không ăn gì cả."
"Há miệng!"
Giáo viên nghiêm khắc quát lớn, rồi xắn tay áo lên, như muốn thọc tay vào cổ họng Đỗ Bạch.
Thấy tay giáo viên tiến lại gần, Đỗ Bạch lùi người về phía sau. Khi hắn sắp không còn chỗ trốn tránh thì chuông tan học vang lên.
Giáo viên khựng lại, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, quay về bục giảng thu dọn giáo án, rồi đi về phía phòng học kế bên. Lưng Đỗ Bạch ướt đẫm mồ hôi, hắn lôi kéo Cao Mệnh chạy nhanh ra khỏi phòng học.
"Cao Mệnh! Theo ta đi vệ sinh đi! Ta thật không dám vào một mình, sợ quá!"
Đỗ Bạch vốn là giáo viên, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ việc lên lớp lại khủng bố đến vậy. Hắn cảm thấy sau này chắc phải từ giã lớp học mất.
Vừa vào nhà vệ sinh cuối hành lang, Cao Mệnh và Đỗ Bạch đều nhận được tin nhắn cá nhân của Trác Quân.
Trác Quân:
"Ngươi đã hoàn thành một tiết dạy, nhận được một học phần. Trong vòng một tuần, tích lũy đủ 100 học phần là có thể thuận lợi tốt nghiệp."
"Học phần? Tốt nghiệp?"
Cao Mệnh nhìn tin nhắn trên điện thoại, trầm ngâm:
"Chỉ nói là có thể thuận lợi tốt nghiệp, chứ không nói có thể rời khỏi trường."
"Cao Mệnh, ngươi còn ở ngoài đó à?"
Bên trong phòng vệ sinh, Đỗ Bạch cứ vài giây lại hỏi một câu.
"Đến đây ngay đây."
Cao Mệnh có chút im lặng:
"Ngươi nhanh lên đi, trong nhà vệ sinh âm khí nặng lắm!"
"Trong phòng này viết nhiều thứ quá."
Đỗ Bạch mở cửa phòng, chỉ vào cánh cửa, trên đó viết đủ thứ lời lẽ kinh khủng và quy tắc lộn xộn, nét chữ cũng khác nhau:
"Hình như nhà vệ sinh là nơi các học sinh còn sống trao đổi thông tin."
"Nhỡ đâu đây là quỷ để lại thì sao?"
Cao Mệnh nhìn lướt qua:
"Với lại, người sống nhiều khi còn nguy hiểm hơn cả quỷ."
Tiết một, học sinh nam ngồi trước mặt Cao Mệnh khi bị lôi đi có ánh mắt vô cùng ác độc, hận không thể giết chết Cao Mệnh.
Lấy điện thoại ra, Cao Mệnh định chụp lại những dòng chữ trên cửa thì vô tình thấy trong nhóm trò chuyện đang xôn xao cả lên.
"Hình như có người chết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận