Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 510: Nên tin ai?

"Tất cả những người chết đều có liên quan đến hắn?"
Cao Mệnh liên tưởng đến những câu chuyện mà chủ nhân căn phòng đã kể:
"Tên gia hỏa đó đã làm gì các ngươi?"
"Ban đầu hắn trốn trong thú nhồi bông, chính là mẹ đã tự tay làm ra con thú nhồi bông này."
Vẻ mặt cô bé rất đau khổ:
"Trong lúc ca ca hôn mê, ta phát hiện ra hắn, có thể hắn biểu hiện rất đáng thương và thú vị, tựa như là một linh hồn thiện lương bị lạc đường. Ta kết bạn với hắn, ban đêm khi ngủ, còn đặt hắn ở cạnh gối, ta hát cho hắn nghe, cùng hắn chơi trò chơi, cùng hắn đùa giỡn, nhưng ta không ngờ rằng hắn không có chút nhân tính nào, xấu xa đến tận xương tủy!"
Cô bé không thể rơi nước mắt nữa, khuôn mặt trắng bệch nổ tung ra, xuất hiện từng vết máu nhàn nhạt:
"Hắn thừa dịp ta ngủ say ban đêm, chiếm cứ thân thể của ta, khiến ta mộng du vào buổi tối, làm một số chuyện rất đáng sợ, chờ đến khi trời gần sáng mới ngoan ngoãn trở về phòng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."
"Trang viên cứ đến nửa đêm là sẽ phát sinh đủ loại chuyện quái dị, thịt tươi mất tích, cá vàng nuôi trong phòng bị giết chết, ống khói nhà bếp bị dị vật chặn lại, lò sưởi trong phòng khách nửa đêm đột nhiên dập tắt."
"Hắn điều khiển thân thể ta lúc đó rất cẩn thận, bất quá một tuần sau vẫn bị người khác bắt gặp."
"Mùa đông ở làng du lịch kỳ thực không có nhiều du khách, ngày đó trùng hợp có một nhóm người yêu thích leo núi trượt tuyết ngủ lại, trong đó có một người hơn nửa đêm chạy đến phòng bếp tìm nước nóng pha mì, trông thấy ta cầm đao từ trong hầm ngầm đi ra."
"Tiếng thét chói tai của du khách đã đánh thức ta, ta hoàn toàn không biết vì sao mình lại rời khỏi chiếc giường ấm áp, cầm đao đứng trong phòng bếp."
"Cha mẹ và du khách toàn bộ đều chạy tới, ánh mắt bọn họ nhìn ta rất lạ lẫm, ta đến bây giờ vẫn không thể nào quên được."
Giọng nói của cô bé khiến lòng người tan nát.
"Người nhà sau khi xin lỗi du khách, liền nhốt ta lại, bọn hắn không hề trách cứ ta, mà là mắng ca ca không ngừng."
"Từ ngày đó trở đi, ánh mắt ca ca nhìn ta luôn mang theo áy náy, ba ba và mẹ cũng trở nên tiều tụy, bọn hắn thường xuyên đến tìm ta nói chuyện, những câu hỏi giống như trước kia lại hỏi ta rất nhiều lần, ban đầu ta không hiểu tại sao, sau này ta mới hiểu rõ, bọn hắn muốn xác định xem ta có còn là ta hay không."
"Theo thời gian trôi qua, thời gian ta giữ được tỉnh táo ngày càng giảm, ta biết rõ tất cả đều là do thứ đồ vật bẩn thỉu trong con búp bê vải kia giở trò, ta lớn tiếng chất vấn hắn, hắn cũng rốt cuộc không nói chuyện với ta nữa."
"Ta rất sợ hãi, ta biết rõ thứ đồ vật tà ác kia chắc chắn đang có kế hoạch gì đó."
"Ta đem tất cả mọi chuyện nói cho người nhà, từ việc búp bê vải bắt đầu nói chuyện đến việc thứ đồ vật kia không hiểu sao lại biến mất, ba ba và mẹ dường như cũng đã nắm rõ được quy luật, bọn hắn từ trong di vật của ông ngoại tìm được phương pháp đối phó."
"Thứ đồ vật kia dường như chỉ có thể điều khiển thân thể ta sau khi ta ngủ, bọn hắn chuẩn bị đem hắn phong ấn trở lại vào trong búp bê vải."
"Một tuần sau, vào một buổi tối, cha mẹ và ca ca đã cử hành nghi thức tại một địa điểm nào đó ở lầu bốn của trang viên, bọn hắn đã cho ta uống thuốc ngủ từ trước, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, có thể đợi đến nửa đêm, khi nghi thức bắt đầu, ta lại đột nhiên bị cơn đau kịch liệt như kim đâm làm tỉnh lại, ý thức của ta tiếp quản thân thể."
"Tứ chi của ta bị trói chặt vào giường, ta giãy giụa gào to, khóc rống gọi cha mẹ, nhưng mọi người hình như đều cho rằng ta đang diễn trò."
"Nghi thức không kết thúc, ta nhìn thấy một hình dáng cánh cửa xuất hiện trên vách tường, những hoa văn quỷ dị kia như bò lên trên thân thể của ta, theo mọi người trong nhà nhỏ huyết dịch xuống trên cửa, từ bên trong cánh cửa bị nhuộm đỏ kia truyền ra âm thanh kỳ quái của thần linh. Ba ba đem vật sống tươi mới ném vào trong đó, ý thức của ta cũng bị hoa văn dẫn dắt, dường như muốn rời khỏi thân thể."
"Mặc cho ta gào thét thế nào cũng vô dụng, mắt ta trừng trừng nhìn bản thân bị đưa vào trong thân thể búp bê vải."
"Con búp bê vải rơi lệ nhìn thân thể của ta, ta nằm trên giường lúc này lại đang mỉm cười, thứ đồ vật chạy đến từ sau cánh cửa đó đã chờ đợi ngày này từ lâu, hắn làm hết thảy mọi chuyện cũng chỉ là để trao đổi thân thể với ta."
"Từ ban đầu tiếp xúc với ta, thu hoạch sự tín nhiệm của ta, bắt chước ngữ khí, thần thái của ta, đến sau này điều khiển thân thể ta chủ động bại lộ, tất cả những nhược điểm và quy luật mà hắn bày ra đều là cố ý để người khác nhìn thấy."
"Lúc ta uống thuốc ngủ, hắn đã xuất hiện, hắn giấu một nửa cây kim dưới đáy lưỡi của ta, chính là để chờ thời điểm mấu chốt nhất của nghi thức khiến cho ta tỉnh lại."
"Trong lúc ta bị giam giữ, ba ba và mẹ cũng thường xuyên buổi tối tới tìm ta đối thoại, nhưng mà lúc này đều là hắn đang trả lời, hắn cố ý bắt chước dáng vẻ suy sụp gào thét của ta, nhìn như là vì tranh thủ sự đồng tình của cha mẹ ta, nhưng thật ra là vì để cho cha mẹ ta có thể nhẫn tâm, khi đối mặt với lời cầu xin tha thứ của ta, vẫn có thể đảm bảo nghi thức tiến hành thuận lợi."
Tuyết và máu trộn lẫn vào nhau, lạnh lẽo chướng mắt, mặt đất dưới chân cô bé đều bị nhuộm đỏ một điểm.
"Sau khi nghi thức kết thúc, con quái vật kia triệt để chiếm cứ thân thể của ta, còn ta bị trốn ở trong búp bê vải thì bị ba ba xé nát rồi chôn giấu trong rừng thông, dùng Đại Sơn để trấn áp linh hồn."
"Mọi chuyện đến đây mới chỉ là bắt đầu, con quái vật thay thế ta kia, thỉnh thoảng vẫn chạy đến rừng thông tìm ta, kể cho ta nghe những chuyện phát sinh trên người người nhà, hắn còn uy hiếp ta phải phối hợp với hắn, nếu không sẽ giết chết tất cả mọi người."
"Ta đương nhiên sẽ không đồng ý, trên thực tế lúc đó ta đã nghĩ rõ ràng, mặc kệ ta lựa chọn như thế nào, con quái vật kia đều sẽ ra tay với người nhà của ta."
"Không lâu sau đó, mẹ liền điên mất, bị giam ở lầu bốn, đám du khách kia cũng gặp chuyện ngoài ý muốn."
"Ba ba không chịu khuất phục, người bình thường ôn nhu như hắn, thề phải chống lại những thứ đồ vật bẩn thỉu kia đến cùng, hắn phong tỏa lầu bốn, mang theo toàn bộ di vật của ông ngoại, lấy tất cả của bản thân làm đại giá để phá hủy cánh cửa kia."
"Trong trang viên chỉ còn lại có ca ca, ca ca đáng thương của ta đem tất cả sai lầm đổ lên đầu mình, mỗi ngày đều sống trong sự tự trách và áy náy, tinh thần dần dần xuất hiện vấn đề, hắn bắt đầu trở nên vô cùng chán ghét 'cửa' và 'cửa sổ'. Trong trang viên mỗi ngày đều có thể nghe được âm thanh chém vào cửa phòng, cửa sổ cũng đều bị phong kín, ta rất lo lắng cho hắn, nhưng ta bị vây trong rừng thông, căn bản không có cách nào qua đó được."
Cô bé đã kể cho Cao Mệnh nghe một câu chuyện hoàn toàn khác, phần cuối cùng nàng miêu tả về ca ca và tình trạng bệnh của ca ca trong hiện thực lại cơ bản tương đồng.
"Loại quỷ có thể thay thế người sống này, ta dường như đã gặp qua trong cơn ác mộng của mình, bọn hắn phần lớn... sinh hoạt ở trong bóng tối? Bóng ma? Phía sau cánh cửa chính là thế giới bóng ma?"
Cao Mệnh lắc đầu, ánh mắt tập trung trên người cô bé:
"Ca ca của ngươi cuối cùng đã đi đâu? Là bị người tuyết bắt đi sao?"
"Ta chưa từng thấy ca ca rời khỏi trang viên, hắn hẳn là vẫn còn ở bên trong!"
Cô bé khẳng định nói.
"Ngoại trừ bốn căn phòng kia, những căn phòng khác trong trang viên chúng ta đều đã kiểm tra qua, xem ra ca ca của ngươi hẳn là bị giấu ở trong một căn phòng nào đó."
Cao Mệnh càng thêm tự tin vào kế hoạch tối nay, hắn trừng trừng nhìn chằm chằm cô bé:
"Một vấn đề cuối cùng, ngươi có thể cùng ta tiến vào trang viên được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận