Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 461: Chắp ghép nhà ma với cậu bé

"Là Tuyên Văn đã lần lượt kéo ta ra khỏi quỷ môn quan sao?"
Trong lòng Cao Mệnh cảm thấy, điều này rất giống với một vài cảnh tượng trong cơn ác mộng.
"Ngươi là đồ mê gái à? Sao lại tự động bỏ qua mấy chữ chuyên gia khác vậy!"
Nữ y tá đặt thức ăn lên trên một muôi cơm, đưa tới bên miệng Cao Mệnh:
"Bởi vì ngươi quên mình vì người, cứu rất nhiều học sinh, cho nên lãnh đạo ra lệnh, không tiếc bất cứ giá nào cứu ngươi, thật nhiều chuyên gia đều hỗ trợ một chút, ta cũng đã làm rất nhiều việc."
"Vất vả rồi."
"Ngươi qua loa đến mức không thèm che giấu, ngươi cũng không có nhìn ta mà nói chuyện."
Nữ y tá đã chăm sóc Cao Mệnh mấy tháng, mỗi ngày đều đọc nhật ký, kể chuyện và đủ loại thứ khác cho Cao Mệnh nghe, mong muốn giúp Cao Mệnh tỉnh lại, dần dà cũng coi Cao Mệnh như là bạn của mình, một người bạn có phẩm cách cực kỳ cao thượng, giỏi lắng nghe.
"Ừm."
Cao Mệnh không yên lòng ừ một tiếng, lúc này đầu óc hắn rất rối loạn, những chuyện nữ y tá nói với hắn và một vài chuyện hắn trải qua trong cơn ác mộng, nhìn như không có chút liên hệ nào, nhưng ẩn ẩn lại tương ứng với nhau.
Hắn có thể khẳng định mười phần rằng, nơi mình đang ở chính là một thế giới chân thật, có thể những mảnh vỡ còn sót lại trong đầu lại đang mách bảo hắn về sự tồn tại của một thế giới khác, thế giới trong cơn ác mộng kia cũng vô cùng chân thực.
"Bên nào mới là thật?"
"Há miệng, a !"
Mùi thơm của thức ăn lan tỏa nơi vị giác, cảm giác mỗi một lần răng nghiền nát thức ăn đều chân thật như vậy, đây tuyệt đối không phải là mộng.
"Cơm ở căn tin lại ngon đến vậy sao? Ngươi làm ta cũng muốn thử rồi?"
Nữ y tá cười, tiếp tục đút cho Cao Mệnh:
"Ta đã giao báo cáo kiểm tra của ngươi cho bác sĩ, bọn họ nói ngươi khôi phục rất tốt, nhưng vẫn là không thể vận động mạnh, chắc là đợi vài ngày nữa sẽ có phóng viên đến phỏng vấn ngươi, dù sao thì bây giờ ngươi cũng được xem như một kỳ tích trong công việc, chủ đề độ rất cao."
Nhìn Cao Mệnh nhai kỹ nuốt chậm, nữ y tá còn lén lút lấy điện thoại của mình ra:
"Ngươi xem, đây là mọi người tự phát tạo phòng nhắn lại tưởng niệm cho ngươi ở trên mạng, thật nhiều người chúc phúc ngươi."
Ánh mắt Cao Mệnh quét về phía màn hình, đó là một video giới thiệu hắn, trên màn hình còn ngẫu nhiên lướt qua một vài bình luận cầu may mắn.
"Ta cũng không phải thần, cầu nguyện cái gì?"
"Đại ca, trong tình huống đó, một người cơ bản không có bất luận khả năng nào sống sót, ngươi không chỉ sống sót mà bây giờ còn khôi phục ý thức, điều này thật lợi hại."
Nữ y tá lại đút cho Cao Mệnh một miếng cơm:
"Ta còn mỗi ngày đến đây báo danh, nếu không phải bệnh viện có quy định, ta còn muốn tự mở tài khoản, ghi chép lại mỗi một ngày chăm sóc ngươi, cho đến khi ngươi tỉnh lại, ngươi nói xem đây có tính là một loại 'dưỡng thành' khác không?"
Nữ y tá vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Cao Mệnh, nàng và Cao Mệnh đã ở chung với nhau rất lâu, nhưng Cao Mệnh mới chỉ là ngày đầu tiên nhìn thấy nữ y tá, cho nên hắn hoàn toàn không thể nào hiểu được sự nhiệt tình của đối phương.
Nhìn những lời chúc phúc kia, Cao Mệnh mơ hồ giống như nghe được vô số lời cầu nguyện, tựa hồ ý chí của hắn không có tiêu tan, có liên quan đến việc vô số người vẫn nhớ kỹ hắn.
"Là những người và quỷ trong cơn ác mộng không quên ta? Hay là bởi vì người trong hiện thực vẫn nhớ ta?"
Cao Mệnh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hắn vẫn chưa nghĩ ra được đáp án.
"Ba!"
Ngoài hành lang phòng bệnh, có một đứa bé ngã xuống đất, mô hình xếp gỗ mà bé đã vất vả lắp ghép vương vãi khắp nơi.
"Ta sắp sầu chết rồi, ngươi còn ở đây chơi! Ngươi không thể hiểu chuyện một chút, bớt lo cho ta một chút được sao!"
Một giọng nam quở trách thô lỗ vang vọng khắp hành lang, đứa bé bị dọa cho khóc thét lên.
"Ta đi xem sao đã."
Nữ y tá đặt bàn ăn xuống, vội vàng chạy ra hành lang:
"Đây là bệnh viện, xin đừng lớn tiếng ồn ào."
Cao Mệnh thuận theo nhìn qua cánh cửa phòng đang mở, trong phòng bệnh đối diện có một người đàn ông mặc áo jacket đen cũ kỹ, giày da của hắn nhăn nhúm, quần áo dính đầy bụi bẩn, khuôn mặt hắn mỏi mệt, tóc tai rối bù, trong kẽ móng tay còn có đất cát.
Trừng mắt nhìn cậu bé đang nằm dưới đất, cổ của người đàn ông đỏ bừng lên vì tức giận, hắn cố gắng nhẫn nại, sau đó nói với nữ y tá:
"Xin lỗi, vừa rồi tôi quá tức giận, không khống chế được."
Khắc chế lời nói, miễn cưỡng thay đổi ngữ khí, người đàn ông tuy tráng kiện, nhưng không tiếp tục nổi giận:
"A Phòng cứ ở lại phòng bệnh với mẹ nó, ta đi lo tiền, chậm nhất ngày mai nhất định phải đóng đủ tiền viện phí."
Không đợi nữ y tá lên tiếng, người đàn ông cầm lấy chiếc cặp da màu đen đã dùng nhiều năm của mình trong phòng bệnh, đi thẳng đến thang máy.
"Ai dà."
Nữ y tá thở dài, bế đứa bé từ dưới đất lên:
"A Phòng, chúng ta là những cậu bé dũng cảm đúng không? Mẹ có phải đã nói là hi vọng con vui vẻ không, nào, chúng ta đi chơi ghép hình thôi."
Ngồi xổm xuống đất, nữ y tá nhặt những mảnh gỗ xếp hình vương vãi lên, mang theo áy náy quay trở lại phòng chăm sóc đặc biệt của Cao Mệnh.
"Thầy Cao, đứa bé này rất đáng thương, mẹ của bé đang bệnh nặng trên giường, thầy xem có thể cho bé tạm thời ở lại đây một lát được không?"
Nữ y tá chạy đến bên cạnh Cao Mệnh, nhỏ giọng nói:
"Mẹ của bé nằm ở phòng bệnh tập thể, những bệnh nhân khác chê đứa bé chiếm chỗ, thường xuyên khiếu nại, thật ra A Phòng rất hiểu chuyện, không ồn ào, không quậy phá, không giống những đứa trẻ nghịch ngợm khác một chút nào."
"Đứa bé này tên là gì?"
"A Phòng, sao vậy?"
Nữ y tá cảm thấy điểm chú ý của Cao Mệnh rất kỳ lạ.
"Để bé ở lại chỗ ta đi, ta một mình vừa vặn cảm thấy quạnh quẽ."
Cao Mệnh khẽ gật đầu.
"Cảm ơn thầy Cao."
Nữ y tá vội vàng nói lời cảm tạ:
"Đợi ta làm xong việc, ta sẽ dẫn bé đến phòng trực ban."
Ăn cơm xong, nữ y tá thu dọn bát đũa rời đi, Cao Mệnh yên lặng quan sát cậu bé kia.
Cậu bé ngồi xổm ở một góc phòng bệnh cách xa Cao Mệnh, trước mặt chất đầy những khối xếp gỗ rẻ tiền, động tác của bé vô cùng cẩn thận nhặt từng khối gỗ lên, suy nghĩ thật lâu rồi mới đặt nó lên trên một khối gỗ khác, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Qua chừng mười phút, cậu bé đã dùng những khối gỗ kia lắp ghép thành một ngôi nhà rất đẹp.
Cậu bé ngồi xổm trước ngôi nhà, có vẻ như cảm thấy không hài lòng lắm, lại rón rén tháo từng khối gỗ xuống.
Đúng như lời nữ y tá nói, bé không hề ồn ào, không quậy phá, yên tĩnh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
"Con tên là A Phòng?"
Cao Mệnh đột nhiên mở miệng, khiến cậu bé giật mình, không cẩn thận đụng phải khối gỗ, rầm một tiếng, ngôi nhà đổ sập, những khối gỗ lại vương vãi trên mặt đất.
Vội vàng xoay người lại, cậu bé còn tưởng rằng mình đã phạm phải lỗi lầm gì, không dám nói chuyện với Cao Mệnh, quá phận sợ người lạ.
"Ta đáng sợ đến vậy sao?"
Cao Mệnh cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương.
Cậu bé cúi đầu, nhìn chằm chằm vào giày của mình, giống như lo lắng mình làm phiền đến Cao Mệnh, lại phạm phải sai lầm gì đó.
Cao Mệnh có chút bất đắc dĩ, vừa rồi khi nghe thấy cái tên A Phòng này, hắn đã lưu ý:
"Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ không đuổi con đi đâu, ta chỉ là rất tò mò, tại sao ba mẹ lại đặt cho con cái tên như vậy?"
Vẫn không có câu trả lời, cậu bé lặng lẽ nhìn về phía phòng bệnh của mẹ mình.
"Ba hòn đá không đánh ra được một tiếng rắm."
Cao Mệnh khẽ lắc đầu, không tiếp tục để ý.
Cậu bé kia thấy Cao Mệnh không nói chuyện nữa, lại bắt đầu ghép hình, chẳng mấy chốc một ngôi nhà mới xuất hiện trên mặt đất.
Nhìn chằm chằm vào cậu bé, Cao Mệnh càng ngày càng tò mò, hắn không nhịn được hỏi thêm một câu:
"Bạn nhỏ, hình như con rất thích ghép nhà ma?"
Cao Mệnh vừa thốt ra lời này, bản thân cũng ngây ngẩn cả người, hắn vốn muốn hỏi là "bạn nhỏ có vẻ rất thích ghép nhà", muốn bắt đầu từ sở thích để rút ngắn khoảng cách với đứa bé, kết quả ai ngờ hắn lại vô thức nói ra hai chữ "nhà ma".
Điều khiến Cao Mệnh không ngờ tới là, phản ứng của cậu bé cũng rất đặc biệt, bé dừng lại động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía Cao Mệnh, phảng phất như bị Cao Mệnh đoán trúng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận