Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 247: Thế Giới Đã Chết và Người Còn Sống

Từng tiến vào các phòng khác trong phòng tư vấn tâm lý, tiếp nhận trị liệu của bệnh viện Lệ Sơn, Trần Mộng rõ ràng đã có sự khác biệt so với trước đây.
Trước kia, mặc dù hắn bị mất ngủ quấy nhiễu, nhưng ít ra con người hắn rất tỉnh táo, còn hiện tại hắn ngơ ngơ ngác ngác, ánh mắt cũng trở nên có chút vẩn đục.
Trần Mộng đã lấy được thuốc, vốn định trực tiếp đi lầu 7, quay đầu lại nhìn thấy Tư Đồ An.
Thân thể như bị một lực lượng nào đó thúc đẩy, Trần Mộng không hiểu cảm thấy đối phương rất thân thiết, cảm giác đó giống như Tư Đồ An là người tốt nhất trên thế giới, trừ cha mẹ hắn ra.
"Hội trưởng Tư Đồ? Ngài, ngài khỏe."
Trần Mộng vội vàng hấp tấp chào hỏi, tư thái rất thấp, phảng phất như đứa trẻ trong gia tộc nhìn thấy trưởng bối.
Tư Đồ An không lập tức đáp lời, mà là liếc nhìn Lộc Tàng, tựa hồ đang hỏi ý đối phương.
"Hắn đã là người nhà mới của chúng ta, lập tức sẽ đi lầu 7 nằm viện."
Lộc Tàng nhấn mạnh hai chữ "người nhà".
Nghe xong lời Lộc Tàng nói, biểu lộ Tư Đồ An biến đổi, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, cho người ta một cảm giác phi thường đáng tin cậy:
"Đã đều là người nhà, sau này có việc gì cần, cứ mở miệng, ta ở Hãn Hải vẫn có thể làm được một số việc."
"Ngài thật... Ta đều không biết nói thế nào, ngài so với trên Ti vi còn hiền lành thân thiết hơn."
Trần Mộng hoàn toàn không ngờ Tư Đồ An lại dễ nói chuyện như vậy, mang theo bình thuốc, chỉ thiếu chút nữa là nhận đối phương làm cha nuôi.
Đứng ở bên cạnh, Cao Mệnh chăm chú nhìn hết thảy, trước khi Trần Mộng tiếp nhận trị liệu, nội tâm hắn phi thường thống khổ. Thực chất bên trong hắn là một người phi thường kiêu ngạo, mẫn cảm, rất nhiều tội phạm giết người sẽ đi đến con đường cùng này, tính cách chiếm cứ một phần tương đối lớn nguyên nhân.
Chỉ có một người như vậy, sau khi tiếp nhận trị liệu, hoàn toàn bị thay đổi.
Hắn đối với Tư Đồ An có thái độ, có lẽ so với đối đãi cha mẹ ruột còn tốt hơn.
"Không thích hợp."
Cao Mệnh không muốn tiếp tục ở lại, hắn đẩy chiếc xe nhỏ đổ đầy dược phẩm, vừa muốn rời đi.
Tiếng ho khan vang lên, bác sĩ Lộc trước đó đẩy xe vào ngăn Cao Mệnh lại, còn thuận tay đóng cửa phòng tư vấn tâm lý:
"thuốc này không phải để ngươi mang đi."
"Tiểu Lộc, đừng vô lễ như vậy."
Lộc Tàng thấp giọng nhắc nhở xong, sau đó lại tươi cười nhìn về phía Cao Mệnh:
"Hắn cũng họ Lộc, là bác sĩ mới tới, chúng ta coi như là đồng hương."
Lộc Tàng nói "đồng hương", khiến Cao Mệnh hết sức hoài nghi. Hai bác sĩ họ Lộc này nhìn qua không bình thường chút nào, cái gọi là quê quán của bọn hắn, không chừng là một nơi sản sinh ra nhiều người điên.
"Vị này là?"
Tư Đồ An rất nhạy cảm phát hiện, thái độ của Lộc Tàng đối với Cao Mệnh khác với những người bệnh khác.
"Hắn cũng là một vị tư vấn tâm lý sư, tới đây lấy thuốc."
Lộc Tàng không biết xuất phát từ tâm lý gì, không tiết lộ cho Tư Đồ An thêm thông tin liên quan tới Cao Mệnh, chỉ nói:
"Hắn có khả năng sau này sẽ trở thành đồng nghiệp của ta."
Tựa hồ là cố ý đổi chủ đề, Lộc Tàng vẫy tay với một bác sĩ Lộc khác:
"Tiểu Lộc, ngươi dẫn Cao Mệnh vào phòng trong phối dược, ta và hội trưởng Tư Đồ có mấy lời muốn nói chuyện."
Bác sĩ Lộc liếc qua biên lai, cười lạnh với Cao Mệnh:
"Đi thôi, thuốc ngươi cần ở cửa bên kia."
Trong video, Cao Mệnh cùng bác sĩ Lộc cùng nhau tiến vào căn phòng Trần Mộng lần đầu tiên vào.
Chờ Cao Mệnh, "người ngoài" này rời đi, Lộc Tàng lại mời Trần Mộng ra khỏi phòng tư vấn tâm lý, chậm rãi kéo rèm cửa lên.
Ánh sáng dần dần bị che khuất, giống như cánh cửa giữa hiện thực và cơn ác mộng bị từng chút đóng lại.
Đến khi tia sáng cuối cùng biến mất trong phòng bệnh, Lộc Tàng xoay người, nửa gương mặt hắn tràn đầy vết sẹo và văn lộ kỳ quái, giống như bị dã thú cắn xé qua.
Miệng nhếch lên, vết sẹo nối liền với nhau, giống như một con rồng xấu xí, đầy vằn vện.
Phòng bệnh cũng thay đổi diện mạo trong sự chuyển giao giữa sáng và tối, góc tường mọc ra cỏ rêu màu nâu đỏ, chúng tụ lại thành một mảng, phảng phất như những khuôn mặt người đang không ngừng hô hấp.
Trên vách tường dán đầy những bức ảnh khiến người ta giật mình, tất cả người bệnh đều bị bịt kín hai mắt, bọn hắn cười khúc khích ngồi trong căn phòng bệnh âm u, bị vô số quái vật rình mò.
Chiếc máy tính kiểu cũ trên bàn phát ra tiếng dòng điện xào xạc, trong màn hình trắng đen, ngoại trừ bông tuyết đen trắng, còn có những hình người kỳ quái đang kêu khóc, trong thùng máy cồng kềnh không ngừng có máu nóng bốc hơi chảy ra.
"Vẫn là như vậy tự tại một chút."
Tư Đồ An dường như không còn cảm thấy kinh ngạc với những thứ này, hắn tiện tay chọn một quyển sách từ trong giá.
Trang sách có xúc cảm như làn da non mịn, văn tự trong sách đang gào khóc, mỗi quyển sách ở đây đều là một con người.
"Quyển sách lần trước ngươi mượn vẫn chưa trả."
Mặt Lộc Tàng vẫn mang theo nụ cười quen thuộc kia.
"Bị ta lật nát rồi."
Tư Đồ An ngẩng đầu:
"Ta tới đây là muốn nói cho ngươi một ít chuyện, nhà của Tân Hỗ bị người ta phát hiện, tòa thành thị kia đang mất kiểm soát, chúng ta có nên đẩy nhanh kế hoạch không?"
"Không vội, chúng ta có thể đợi thêm nửa năm nữa."
Lộc Tàng dựa vào bàn:
"Thế giới hiện thực không đơn giản như ngươi nghĩ, chúng ta nhất định phải thận trọng."
"Con người coi như có thể nắm giữ một phần lực lượng không biết, làm sao có thể chống lại nhiều quỷ như vậy trong bóng ma thế giới?"
Tư Đồ An vẫn luôn có nghi ngờ này:
"Vì cái gì bóng ma thế giới lại phải chú ý cẩn thận như vậy?"
"Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, ngươi đối với hiện thực và bóng ma thế giới đều có hiểu biết, vậy ngươi có từng nghĩ tới một vấn đề không?"
Biểu lộ Lộc Tàng bình thản, nhưng những lời nói ra lại hết sức kinh người:
"Đừng xoắn xuýt ý nghĩa cơ bản của người và quỷ, hãy suy nghĩ một chút tại sao những quái vật đáng sợ kia đều bị vây ở trong bóng ma thế giới? Chẳng lẽ là bởi vì bọn hắn không muốn thoát khỏi tuyệt vọng cùng các loại tâm tình tiêu cực sao?"
"Ngươi có ý gì?"
"Có lẽ trên thế giới này, chúng ta mới thực sự là quỷ, những kẻ chết ban đầu trong bóng ma thế giới mới là người. Hiện thực đã bị quỷ chiếm cứ, tất cả những gì chúng ta chứng kiến đều là mộng mị hóa. Trên thực tế, con người chân chính đã biến thành thi thể và quái vật, bọn chúng dữ tợn gào thét, điên cuồng muốn đoạt lại tất cả những gì mình vốn có, nhưng chúng không làm được, bởi vì bóng ma thế giới đã bị giết chết."
Lộc Tàng bình tĩnh nhìn Tư Đồ An, phảng phất như đang thảo luận buổi tối ăn gì, rất tùy ý:
"Bên nào là thực tế, quyết định bởi bên nào cuối cùng sống sót, còn tồn tại chính là người, sau khi chết không nên tồn tại chính là quỷ."
Tư Đồ An yên lặng đứng dậy, bên tai hắn không ngừng vang lên tiếng quỷ quái gào thét, âm thanh thê lương mà khủng bố.
"Ta nói đùa thôi."
Lộc Tàng nửa thật nửa giả nói:
"Không nói chuyện này nữa, gần đây ngươi cứu được bao nhiêu người rồi? Chúng ta cần phải trước khi sự kiện dị thường bộc phát toàn diện, gom đủ cống phẩm."
"Hãn Hải từ thiện bây giờ đã hoàn toàn bị ta khống chế, những năm nay bọn hắn cứu người, chính là ta cứu người."
Tư Đồ An như đột nhiên nghĩ đến điều gì:
"Ta trù bị phi thường đầy đủ, nhưng vẫn cảm thấy bất an, ở Hãn Hải, trừ ta ra, có phải còn có gia trưởng khác tồn tại không? Giống như trước đây ngươi tìm tới ta, bóng ma thế giới cũng tiếp xúc bọn hắn."
Lộc Tàng khẽ gật đầu:
"Đương nhiên, mỗi vị thần chết đều tương ứng với một gia trưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận