Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 299: Làm !

"Một đám khốn kiếp."
Nhân viên điều tra của Lệ Sơn Điều Tra thự nhìn chằm chằm bóng lưng của tổ bảo an số bốn, thấp giọng mắng:
"Thời điểm này không hợp lực đối phó quỷ quái, còn muốn đoạt đồ của chúng ta?"
"Rất nhiều người xác thực còn không bằng quỷ, chờ tai nạn triệt để bộc phát, ngươi sẽ thấy càng nhiều thứ xấu xí."
Trần Vân thiên nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Kiêu, mười phần chăm chú nói:
"Nhưng ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không được mê thất chính mình, phải rõ ràng bản thân sống vì cái gì."
Trần Vân thiên biết rõ những nhân viên bảo an kia là át chủ bài của tổng cục, mạnh đến mức không giống người thường, nếu thật sự vạch mặt với đối phương, người chịu thiệt vẫn là nhóm điều tra viên bên này.
"Thự trưởng, đa tạ ngài vừa rồi đã lên tiếng giúp ta."
Bạch Kiêu thu hồi trường đao, hắn dường như cảm giác được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía góc tường xa xa.
"Cục điều tra thành lập ban đầu là vì bảo hộ dân chúng Hãn Hải, nhưng nếu chúng ta ngay cả người của mình cũng không bảo vệ được, thì nói gì đến bảo hộ người khác?"
Trần Vân thiên đi về phía hành lang:
"Ta vẫn luôn coi các ngươi như con cái mà đối đãi."
Trong hành lang, nhân viên tổ bảo an số bốn triển khai trận hình, đi theo sau lưng búp bê giấy, tổ hợp này của bọn hắn phi thường kỳ quái.
Lão nhân mở đường hai tay giữ chặt người giấy, cổ hủ, cứng nhắc, cứ như người sống ở thời đại trước.
Tổ viên đi theo sau lưng lão giả thì trang bị đầy đủ súng ống, đeo kính nhìn ban đêm cùng các loại đạo cụ do viện nghiên cứu thuật số chế tạo.
"Tổ trưởng, không cần để ý đến sống chết của đám điều tra viên kia sao? Âm khí trong tòa lầu này rất nặng, hẳn là cất giấu không chỉ một đại quỷ."
"Bọn hắn tự muốn chết, vậy cũng đừng trách ta thủ đoạn hung ác."
Lão nhân nắm chặt linh bài chứa ảnh chụp của đứa bé, trợn trừng mắt, miệng phun chân ngôn, linh bài trong tay vỡ vụn, tiếng khóc của đứa bé từ trong đó truyền ra.
"Dẫn đường."
Nhẹ nhàng vung tay, đầu lâu xương trắng trong linh bài lăn xuống mặt đất, va chạm vào nhau, dừng lại ở cửa thang máy.
Cửa thang máy cũ kỹ màu lam xám dán câu đối, chữ hỉ đã phai màu theo gió lay động, đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu giống như bị tiếp xúc kém, lúc sáng lúc tối.
"Muốn đi thang máy sao?"
Tổ viên tổ bốn vừa tới Hãn Hải liền bị Cao Mệnh đẩy mạnh công suất, mở ra phó bản độ khó cao nhất, hiện tại sau khi rời bệnh viện, trở nên cẩn thận hơn một chút.
Đèn chỉ thị sáng lên, con số màu đỏ máu giống như con mắt đỏ ngầu, nhìn nhau với đám người.
Cửa thang máy chậm chạp mở ra, có chút khựng lại, tựa như băng nhạc bị hỏng.
Trong buồng thang máy không lớn dán đầy các loại quảng cáo, còn có rất nhiều lời lẽ nguyền rủa.
Tổ trưởng tổ bốn lấy ra một cây nhang từ trong tay áo, châm lửa rồi đặt ở chính giữa mặt phía bắc của buồng thang máy.
Khói mù lượn lờ bốc lên, từng bóng người mơ hồ xuất hiện trong làn khói, bọn chúng chen chúc trong thang máy, đồng loạt nhìn lão nhân.
"Chết rồi thì đừng lưu luyến thế gian, ta đưa các ngươi đến nơi các ngươi nên đến."
Lão nhân ngoắc tay về phía sau, một vị tổ viên đặt cái rương đang đeo trên lưng xuống trước mặt lão nhân.
Mở nắp hòm ra, bên trong chất đầy tiền giấy.
"Ăn no rồi, mau lên đường."
Nắm một nắm tiền giấy rải xuống, khi tiền giấy trên bề mặt đã rải xong, lão nhân lấy ra cây bật lửa giấu ở phía dưới.
Năm ngón tay đè lại, ấn mạnh xuống, ngọn lửa chứa nhiên liệu tràn vào thang máy, trong ngọn lửa bập bùng, mấy bóng người giãy giụa trong thống khổ.
Lúc nãy tiền giấy lão nhân rải ra bị bén lửa, tất cả quỷ hồn cầm tiền giấy của lão nhân đều phát ra tiếng kêu rên vô cùng thê thảm.
"Tiền của Diêm Vương các ngươi cũng dám nhận?"
Đứng trước ngọn lửa lớn, tổ trưởng tổ bốn sắc mặt lạnh lùng, hắn nhìn những bóng người vặn vẹo trong ngọn lửa, nhặt đầu lâu xương trắng trên đất lên.
tiện tay ném ba viên vào trong lửa, hắn nắm viên đầu lâu xương trắng cuối cùng:
"Dẫn đường."
Nói xong, hắn ném viên đầu lâu kia vào trong hành lang.
Đầu lâu xương trắng dường như cất giấu linh hồn của một đứa bé, sau khi va chạm mặt đất, lại lăn về phía lầu trên.
Quay lưng về phía ánh lửa, lão nhân dẫn đội đi theo sau đầu lâu.
Vài phút sau khi bọn hắn lên lầu, Cao Mệnh thay một bộ quần áo khác xuất hiện trong hành lang.
"Tên quỷ đạo này thật tàn nhẫn, ta đã nghĩ ra cái chết của hắn."
Âm thanh Hạ Dương truyền vào tai, hắn cùng Cao Mệnh đi vào trong ngọn lửa, thang máy khởi động, ánh lửa trở nên nhạt đi, trên buồng thang máy không bị điện giật lại có thêm một bức tranh đang bốc cháy.
Những cư dân của nhà trọ bị ngọn lửa thiêu đốt, đẩy một lão già không có mặt vào trong lò luyện.
Tim đột nhiên nhói lên, giống như bị kim đâm, tổ trưởng tổ bốn dừng bước, lấy ra một khối ngọc chạm đục ngầu từ trước ngực.
Rất ít người khắc tên mình lên ngọc, nhưng khối bạch ngọc này lại khắc tên của lão nhân.
Lúc này, trên bạch ngọc xuất hiện một vết nứt nhỏ, không hề có va chạm, vết nứt kia bắt đầu từ trong tâm ngọc.
"Tổ trưởng?"
"Không có việc gì, tiếp tục đi lên."
Đi theo đầu lâu xương trắng đang di chuyển, tổ bảo an số bốn đã kéo dãn khoảng cách với Bạch Kiêu và những người khác.
Đi tới tầng mười một, tiếng rao hàng bỗng nhiên truyền vào tai mọi người trong tổ bảo an số bốn, hành lang không còn đen như mực, đèn lồng đỏ chót treo trên khung cửa, cư dân tầng này bày quầy hàng ở cửa ra vào, bán các loại vật dụng thường ngày, phần lớn trong số đó đều dính vết máu.
"Chợ quỷ."
Lão nhân vung tay lấy ra chuỳ đồng, một tay vẽ bùa, uống một ngụm liệt tửu, phun lên lá bùa.
liệt hỏa bốc cháy trên lá bùa, lão nhân dán lá bùa lên trên cửa, tiếng rao hàng bắt đầu lệch lạc, thân thể của những cư dân trong tòa nhà ở gần tổ bảo an số bốn trở nên cứng đờ.
Vung chuỳ đồng lên, tường da bị chia năm xẻ bảy, những cư dân bán đồ vật kia vậy mà chỉ là bức tranh vẽ trên vách tường.
"Dĩ giả loạn chân, chợ quỷ này là vẽ ra sao?"
Lão nhân lập tức nghĩ tới Hạ Dương bọn hắn từng gặp trong bệnh viện Lệ Sơn, Hạ Dương am hiểu hội họa, một mình ngăn cản tất cả các tổ bảo an, kéo dài rất nhiều thời gian.
"Gã kia chạy trốn tới đây?"
Lão nhân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy vách tường bị hỏng hóc khôi phục như cũ, hành lang này giống như không có điểm dừng, quỷ quái xuất hiện trong chợ quỷ càng ngày càng nhiều, trong đó có cư dân trong lầu, có cả bệnh nhân mặc quần áo của bệnh viện Lệ Sơn, càng làm cho hắn cảm thấy bất an là, một số Ác Quỷ độ dị hóa cao và tượng bùn cũng ghé qua hành lang.
"Đừng hoảng hốt, những thứ này đều là do một Ác Quỷ nào đó vẽ ra, không phải là tồn tại chân thật, chúng ta chỉ cần chạy ra khỏi huyễn cảnh là được."
Lão nhân cắt vỡ lòng bàn tay, bôi máu lên mí mắt:
"Nó ngay cả tượng bùn trong bệnh viện Lệ Sơn cũng dám vẽ, nó không biết Thần Linh sau khi chết có xác suất nhất định sẽ bám vào trên chân dung và tượng bùn của mình sao?"
"Ta đương nhiên biết."
Cư dân vừa bị lão nhân phá hỏng lại lần nữa xuất hiện, thanh âm Hạ Dương từ trong miệng hắn truyền ra:
"Nhưng ta muốn ngươi chết."
Tiếng súng vang lên, người của tổ bảo an số bốn muốn giết chết Hạ Dương, nhưng đổi lại chỉ là tiếng cười của Hạ Dương:
"Lần này các ngươi còn có thể bắt được ta sao?"
Tổ bảo an số bốn bị Hạ Dương vây khốn, để phối hợp với Hạ Dương, mấy cư dân của khu nhà trọ số bốn cũng từ trong di ảnh đen trắng chạy ra, chợ quỷ trong thành phố quỷ này không phải tất cả đều là giả.
xác định bên này không có vấn đề gì, Cao Mệnh dẫn theo túi đồ chơi lớn kia, lần nữa tiến vào thang máy.
Con số trên màn hình không ngừng thay đổi, hắn lấy ra di ảnh màu của A Phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận