Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 427: Mệnh định tương lai

Trước kia Phạm Lệ đối với Cao Mệnh chỉ có tôn kính cùng cảm kích, nhưng ở trong sự kiện dị thường cực kỳ nguy hiểm này, Phạm Lệ dần dần phát hiện mình coi Cao Mệnh là hy vọng, giống như chỉ cần gặp được Cao Mệnh, hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết, hết thảy nguy hiểm đều có thể bình yên vượt qua.
Cao Mệnh tín ngưỡng chỉ có chính mình, nhưng hắn cũng bất tri bất giác ảnh hưởng tới rất nhiều người bên cạnh. Nếu như tín ngưỡng của hắn có màu sắc, vậy hẳn là khác với màu đen của Vị Lai Thần và màu máu của Cao Vân, có thể là ngũ sắc rực rỡ, giống như cái thế giới nửa thật nửa giả này.
Cầm mảnh vỡ đồng phục, bước chân Phạm Lệ đều trở nên nhẹ nhàng. Dù xung quanh cửa phòng toàn bộ viết tử kỳ, Phạm Lệ cũng cảm thấy mình đang đi trên sinh lộ.
Tử thi trên đất ngày càng nhiều, đại lượng ấn ký nguyền rủa hằn trên vách tường, Hà Tinh, người được điều tra tổng cục bồi dưỡng, chưa từng thấy qua trận chiến lớn như thế, nên sinh lòng thoái ý. Hắn cảm thấy những người chơi chuyện lạ này mặc dù bây giờ còn tương đối nhỏ yếu, nhưng so với những nhân viên bảo an của tổng cục, những gia hỏa này thật sự không sợ chết, làm việc cũng hoàn toàn không cân nhắc hậu quả.
"Nếu như lần này có thể sống sót rời khỏi sự kiện dị thường này, ta tốt nhất là đặt cược cả hai bên, không vứt bỏ thân phận nhân viên bảo an, lại cùng Cao Mệnh bọn hắn giữ gìn mối quan hệ, tùy thời chuẩn bị nhảy phản."
Không ai để ý những suy tính nhỏ nhặt này của Hà Tinh, bọn hắn đi vào rất xa trong hành lang xếp đầy thi thể, rốt cục nghe được âm thanh chém giết.
Phạm Lệ hưng phấn chạy tới, khi hắn trông thấy bộ đồng phục quen thuộc kia, cơ hồ muốn thốt ra tên Cao Mệnh. Nhưng đối phương xoay người lại lộ ra một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
"Ngươi là?"
Phạm Lệ ôm hài nhi, trên dưới quan sát đối phương:
"Ngươi cũng là người của ban mười ba?"
"Vương Kiệt! Ta xem như tìm được ngươi rồi!"
Tịch Sơn vừa nhìn thấy người kia, lập tức từ trong đội ngũ đi ra, rất là kích động.
Đứng tại biên giới đống xác chết, Vương Kiệt cũng không nghĩ tới sẽ gặp được mấy người ở chỗ này. Hắn không lập tức nhận ra Tịch Sơn, giơ lên thanh đao kỳ quái trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tịch Sơn và Phạm Lệ.
"Là ta đây!"
Tịch Sơn thuận miệng nói ra mấy cái ám hiệu mà bọn hắn thiết lập ở Hàn Đức tư thục học viện, biểu lộ của Vương Kiệt lúc này mới có chút hòa hoãn.
"Người ở đây đều là do ngươi giết sao?"
Hà Tinh khẽ nhếch miệng. Hắn biết rõ người của ban mười ba rất đáng sợ, nhưng không nghĩ tới tùy tiện xuất hiện một người cũng sẽ hung tàn như thế.
Lắc đầu, Vương Kiệt liếm sạch vết máu đen trên lưỡi đao, động tác này của hắn khiến tất cả mọi người nhíu chặt mày lên.
Những vết máu kia đã không phải là vấn đề bẩn hay không, bên trong bao gồm đại lượng nguyền rủa, nhưng Vương Kiệt ăn hết sau chẳng những không khó chịu, còn lộ ra biểu lộ mười phần hưởng thụ.
Ở khoảng cách rất gần, Tịch Sơn lúc này mới phát hiện dưới cổ áo của Vương Kiệt, trên da chi chít viết đầy các loại văn tự nguyền rủa. Bộ dáng của hắn có chút giống Cao Mệnh huyết nhục trong căn hộ Tường Sinh Vĩnh:
"Các ngươi làm thế nào tìm được đến đây?"
Tịch Sơn có chút sợ hãi Vương Kiệt hiện tại, nhưng vẫn nói thật:
"Chúng ta muốn đi vào gian phòng của Vị Lai Thần, lối ra ở đó."
"Các ngươi cũng muốn vào gian phòng kia?"
Hai mắt Vương Kiệt giống báo săn, lộ ra ánh sáng nguy hiểm.
"Trước đó còn có ai đi vào qua?"
Phạm Lệ trước kia từng làm phụ cảnh, không biết vì sao, hắn rất ghét Vương Kiệt, bản năng bài xích đối phương.
Vương Kiệt mở ra bờ môi còn dính nhuốm vết máu, chậm rãi nói ra:
"Cao Mệnh."
"Ngươi nhìn thấy hắn rồi?"
"Ta ở trong lầu rơi vào tương lai thê thảm nhất, bị gia gia và các bá phụ liên hợp cùng cục điều tra truy sát, nhưng ai biết bọn hắn toàn bộ cuối cùng đều dị hoá thành dáng vẻ cha mẹ của Cao Mệnh. Tương lai của một mình gia hỏa kia dường như đủ để lấp đầy tất cả tuyệt vọng của chúng ta, điều này thật sự không công bằng."
Vương Kiệt nhìn xem lưỡi đao:
"Ta tìm mọi cách săn giết những quái vật ngụy trang thành cha mẹ của Cao Mệnh, nhưng có lẽ vì giết quá nhiều nên bị Cao Mệnh tìm tới. Hắn dẫn ta đến đây."
Giơ lên cánh tay, Vương Kiệt chỉ vào cuối hành lang:
"Gian phòng của Vị Lai Thần không phải đôi mắt người bình thường có thể nhìn thấy, các ngươi muốn đi vào, nhất định phải để cho mình dị hoá, giống như ta vậy."
Đồng phục được kéo khóa ra, trên thân Vương Kiệt cơ hồ tất cả đều là nguyền rủa, ngón tay của hắn và thanh đao quỷ dị kia dính liền vào nhau, lúc này chính là cây đao kia đang thay hắn tiếp nhận tất cả thống khổ.
"Đến, nắm tay của ta."
Không đợi Tịch Sơn cự tuyệt, hắn liền bị Vương Kiệt bắt lấy.
Hai mắt trợn to, hành lang trong mắt Tịch Sơn phát sinh biến hóa. Mỗi một cánh cửa phòng đều biến thành một người sống bị sợi tơ màu đen trói buộc, bọn hắn giống như tiêu bản cơ thể sống.
"Thân xác là gian phòng của linh hồn, những người sống này đều là Vị Lai Thần chuẩn bị trụ sở cho chính mình."
Vương Kiệt để Tịch Sơn nắm lấy những người khác, bọn hắn đi qua từng người đáng thương, cuối cùng đứng trước mặt một tiểu nữ hài.
Đứa bé kia thiên chân vô tà, trên mặt luôn treo nụ cười, giống như chưa hề chịu đựng ô nhiễm của thế giới.
"Nào, đây chính là gian phòng của Vị Lai Thần."
Vương Kiệt nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của tiểu nữ hài, ngăn chặn sát ý và nguyền rủa sắp mất khống chế.
"Gian phòng của Vị Lai Thần là một tiểu nữ hài? Ý chí của nó vẫn luôn ở trong lòng cô bé?"
Phạm Lệ lộ ra một tia hồ nghi, nhưng ngay sau đó sự việc mà không ai nghĩ tới phát sinh. Cô bé kia mờ mịt nhìn về phía hài nhi trong ngực Phạm Lệ, tiếng cười thanh thúy cùng tiếng khóc của hài nhi đan vào một chỗ.
Đại lượng bóng ma từ sau đầu nữ hài tràn ra, nàng phảng phất cảm giác được điều gì đó, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.
Âm thanh trục cửa chuyển động vang lên, cánh cửa tâm hồn và não hải bị mở ra, thân thể nữ hài nghiêng sang một bên, huyết nhục như sợi tơ khẽ động, đám người giống như đi vào trong ký ức của nàng.
Nữ hài tồn tại phảng phất như một trạm trung chuyển giữa hiện thực và ảo giác, lại giống như mộng tỉnh chốt mở mà thôi miên đại sư dự lưu cho mình.
Mấy người toàn bộ đi vào gian phòng sau lưng nữ hài, bọn hắn bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
Cũng không biết Vị Lai Thần tìm được một nữ hài như thế này từ đâu, nội tâm của nàng sạch sẽ gọn gàng, không có một tia bụi bặm, cho nên vách tường và mặt đất của gian phòng tất cả đều là màu trắng thuần khiết. Chỉ là vì Vị Lai Thần tiến vào, căn phòng vốn không tì vết lại mọc ra một trái tim dị dạng dơ bẩn.
"Dừng bước."
La Đông và nữ quỷ cao gần ba mét đứng hai bên trái tim, Cao Mệnh cúi thấp đầu, một tay chạm vào trái tim, ngực không ngừng chảy ra hắc huyết, cả người giống như mất hồn.
"Tránh ra!"
Phạm Lệ ôm ấp hài nhi, hắn trông thấy Cao Mệnh sau lập tức tiến lên phía trước, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt La Đông.
Nữ quỷ há miệng, hai tay mở rộng, lộ ra từng móng tay dính đầy hồn độc, Phạm Lệ không chút yếu thế, Quỷ Diện hiển hiện, ngũ quan dữ tợn:
"Cao Mệnh! Chúng ta đã mang huyết nhục của Cao Vân và Vị Lai Thần đến!"
"Bọn hắn sẽ không để ngươi đi qua."
Vương Kiệt cười lạnh một tiếng:
"Ngay cả ta, bạn học cũ, cũng chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài. Bọn hắn đoán chừng đã bị Vị Lai Thần lừa gạt rất nhiều lần, cho nên ngoại trừ lẫn nhau thì không tin ai cả."
Trái tim to lớn co rút nhảy lên, bề mặt nổi lên từng gương mặt người, mỗi gương mặt đại biểu cho một đoạn tương lai bị xâm chiếm, trong đó bao gồm cả cha mẹ của nữ quỷ. Trạng thái của Cao Mệnh lúc này rất kỳ quái, mặt của hắn cũng đang chậm rãi biến hóa, tựa hồ đang chìm đắm trong những tương lai tuyệt vọng, coi như trải qua tất cả đau khổ cũng phải tìm ra biện pháp giải quyết tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận