Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 428: Hình dáng ban đầu của Vị Lai Thần

Tương lai đối với rất nhiều người mà nói là một từ ngữ tràn ngập mộng tưởng và hy vọng, nhưng đối với một số người khác, vừa nghĩ tới ngày mai liền sẽ trở nên chua xót.
Để rút chiếc đinh cắm trên trái tim Huyết Nhục Tiên của Vị Lai Thần, Cao Minh tiến vào gian phòng của Vị Lai Thần, dưới sự trợ giúp của nữ quỷ, chạm tới trái tim của Vị Lai Thần.
Hắn muốn tìm ra tương lai của Vị Lai Thần trong vô số ảo tưởng liên quan đến tương lai.
Phá hủy tượng đất là phá hủy vật ngưng tụ tín ngưỡng của Vị Lai Thần, xâm chiếm Thần Tử Huyết Nhục là cắt đứt đường lui của Vị Lai Thần, còn việc Cao Minh đang làm hiện tại chính là tiêu diệt ý chí của Vị Lai Thần. Tầng tầng bố trí, mấy ứng cử viên người Huyết Thành dưới sự xui khiến của ông trời đã "liên thủ", mới cho Cao Minh cơ hội này.
Lúc này, hắn không hề hay biết chuyện gì xảy ra trong phòng, khuôn mặt hắn đã thay đổi, ý thức chìm sâu vào nơi tăm tối nhất của tử cảnh.
Trong thành thị ở Hãn Hải này, lần đầu tiên có người sống cùng Thần Linh tiến hành chém giết trên phương diện ý chí. Bất cứ lỗ hổng nào trong ký ức và khuyết điểm trong tính cách đều sẽ trở thành nơi bị công kích, bọn hắn không ngừng xuyên qua ảo tưởng tương lai của tín đồ, tử vong trong mộng, rồi lại thức tỉnh trong giấc mộng mới.
Người thường căn bản không thể thừa nhận sự tuyệt vọng dường như vĩnh viễn không có hồi kết, tương lai tồi tệ này, nhưng trớ trêu thay, Cao Minh lại là một ngoại lệ cực đoan. Những trải nghiệm trước đây của hắn gần như đã nếm trải qua tất cả những tương lai tồi tệ, kiểu chết mà hắn từng chịu đựng so với những gì tín đồ của Vị Lai Thần ảo tưởng còn nhiều hơn. Chế tạo ra vị thần tuyệt vọng, lại gặp một cá thể đã trải qua các loại tuyệt vọng, ý chí của hai bên lại đều vô cùng kiên định, căn bản không cách nào lay chuyển.
Bên trong trái tim Vị Lai Thần, Cao Minh cũng trải nghiệm đủ loại nhân sinh, thậm chí bao gồm cả cha mẹ của Nữ Quỷ. Mỗi khi hắn trải qua một đoạn tương lai tồi tệ nhất, ý chí sẽ càng được rèn luyện sắc bén hơn. Hắn tựa như một lưỡi đao nhọn, từng chút một đâm vào đáy lòng Vị Lai Thần, cho đến khi tìm được đoạn ký ức thuộc về chính Vị Lai Thần.
Không biết là lần thứ mấy mở mắt, không biết là lần thứ mấy đối mặt tuyệt vọng, khi Cao Minh lần nữa thoát khỏi tương lai tồi tệ nhất trong suy nghĩ của người khác, hắn lại rơi vào một đoạn ký ức hoàn toàn mới.
Đoạn ký ức này không giống với tất cả những ký ức trước đây, nó vô cùng rõ ràng, chân thực, còn mang theo mùi hương hỏa nhàn nhạt.
Ánh mắt di chuyển, Cao Minh chợt phát hiện mình có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, vách tường cũng không thể ngăn cản, hắn thử cử động thân thể, nhưng lại không cảm nhận được tay chân của mình.
"Lần này ta tiến vào tương lai của ai?"
Âm thanh cửa phòng bị đẩy ra đột nhiên vang lên, Cao Minh trông thấy một lão nhân bưng đồ cúng run rẩy đến gần mình, trong miệng lão mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó, sau khi đặt đồ cúng xuống liền vội vàng rời đi.
Cánh cửa lớn cổ xưa lại lần nữa đóng lại, xung quanh lại chìm vào bóng tối.
"Đây là đâu? Ta bị trói rồi sao? Lần này ta tiến vào tương lai của một người thực vật?"
Cao Minh không hề bối rối, trước đây hắn đã trải nghiệm qua tương lai của người mù, người thực vật, các loại bệnh tật, bất luận khốn cảnh nào cũng không thể thật sự đánh gục được hắn.
Thời gian trôi qua bắt đầu mơ hồ, Cao Minh không nghe được tiếng kim đồng hồ chạy, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng mõ báo canh từ rất xa vọng lại.
Khi cánh cửa lớn của căn nhà lần nữa mở ra, một đứa bé bụ bẫm chạy vào. Tiểu gia hỏa trông có vẻ kháu khỉnh, khỏe mạnh, nhưng bây giờ lại giống như ăn trộm, bước những bước chân ngắn, tựa như một quả bóng chạy về phía Cao Minh.
Hắn bắt chước dáng vẻ của lão nhân, lấy ra một chút đồ cúng từ trong túi đặt lên bàn, sau đó dập đầu mấy cái với nơi Cao Minh đang ở, miệng lẩm bẩm những mong ước sau này không bị khi dễ, mong mẫu thân nhanh chóng khỏi bệnh. Hắn liên tiếp nói ra rất nhiều nguyện vọng, khiến Cao Minh cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Lần này ta là muốn đi vào ký ức của đứa bé mập này sao? Hình như cũng không đúng..."
Thời gian ngày qua ngày trôi đi, Cao Minh không tìm thấy điểm phá vỡ tình thế. Số lần lão nhân kia đến không nhiều, phần lớn thời gian đều là đứa bé mập kia nửa đêm tiến vào để cầu nguyện, nhưng nguyện vọng của hắn chưa từng được thực hiện.
"Biết rõ cầu nguyện không có tác dụng, mà vẫn cứ đến, đây là coi ta như tín ngưỡng sao?"
Nam hài dần lớn lên, quần áo trên người hắn đều mang hoa văn kỳ quái, đây là điều Cao Minh chưa từng thấy qua.
"Tương lai thật nhàm chán, không có tính đối kháng mạnh như những tương lai trước."
Cao Minh ngáp một cái, ý chí của hắn ẩn tàng trong bóng tối, đến giờ vẫn không biết mình đang bám vào người nào hay là vật phẩm gì.
Canh ba sáng, tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, ngoài cửa căn nhà truyền đến tiếng kêu cứu.
Mùi máu tươi tràn vào khoang mũi, ngọn nến đang cháy bị rơi xuống đất, lão nhân ôm đứa bé mập chạy vào căn nhà, nhét nó xuống dưới bàn thờ, sau đó dọn dẹp xong vết tích liền xông ra ngoài.
Đứa bé mập sợ hãi run rẩy, hắn thậm chí không dám khóc thành tiếng.
Không lâu sau, cửa căn nhà bị người thô bạo phá tan, một đám thôn dân thân thể có bộ phận bị dị hóa, tay cầm nông cụ cùng đao tiến vào. Bọn hắn nhìn vẻ mặt của Cao Minh có chút do dự, tựa hồ có chút sợ hãi, lại có chút kích động.
Cuối cùng, không ai trong số chúng dám tới, đem hung khí dính máu thu lại, hướng về phía Cao Minh bái một cái, sau đó quay người rời đi.
Những "đạo tặc" này không đóng cửa, cho nên Cao Minh và đứa bé mập dưới bàn thờ đều có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài. Cả căn nhà lớn bị huyết tẩy, bọn hắn tận mắt chứng kiến một vụ án "diệt môn" thảm khốc.
Mùi máu tươi dần chuyển thành mùi hôi thối, hừng đông qua đi đứa bé mập vẫn không dám ra ngoài. Đến đêm ngày thứ hai, lại có một đám người vào kiểm tra, xác định không có bỏ sót, rồi mới khóa cửa căn nhà rời đi.
Đứa bé mập một mình sống sót, hắn dựa vào những thức ăn trên bàn thờ, miễn cưỡng sống sót được một thời gian, rồi mới chạy ra ngoài.
Cao Minh cũng thông qua mảnh gương vỡ trên mặt đất thấy được vị trí mình đang ở. Bức tường phía sau bàn thờ dán đầy các loại bùa chú, những thứ kia tựa hồ đều dùng để phong ấn căn phòng này.
Dựa vào thị giác có thể xuyên thấu qua vách tường, Cao Minh đã suy đoán chắc chắn trong lòng, lần này hắn tiến vào chính là ký ức của một "nhà có ma".
Không phải một người, hắn biến thành chính bản thân ngôi nhà có ma.
Có lẽ ban đầu tòa nhà này không có vấn đề gì, nhưng sau khi xảy ra đủ loại sự tình ở đây, nó nghe được đủ loại âm thanh, cầu nguyện, thưởng thức được thất tình lục dục, nếm qua lượng lớn tiên huyết, nó dần dần có một ý thức yếu ớt.
Nó tích lũy quá khứ nặng nề của thời gian, lại gánh chịu ảo tưởng của mọi người về tương lai. Mặt của nó chính là bức tường bị dán đầy bùa chú, lưng của nó chính là mặt đất bị tiên huyết thẩm thấu.
"Đây chính là ký ức của Vị Lai Thần sao? Gia hỏa này ban đầu là một tòa nhà có ma?"
Căn nhà bị bỏ trống một thời gian, rồi lại chào đón chủ nhân mới, nhưng nơi này vẫn sẽ xảy ra các loại chuyện khủng khiếp kỳ lạ. Cuối cùng đến một ngày nào đó, căn nhà trở nên rách nát, không có người đến. Khi Cao Minh bắt đầu cảm thấy nhàm chán, một ý nghĩ tà ác không hiểu sao xuất hiện.
"Có nên hấp dẫn một chút người sống vào ở không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận