Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 429: KTương lai không có ta

Khi một tòa nhà bắt đầu khao khát có thêm người đến ở, đại khái nó sẽ thật sự biến thành nhà có ma.
Có lẽ là nghe được quá nhiều lời khẩn cầu cùng cầu nguyện, chứng kiến quá nhiều máu tanh cùng giết chóc, nội tâm Cao Mệnh bắt đầu không khống chế được mà tuôn ra đủ loại ý nghĩ. Mỗi một suy nghĩ đều dụ hoặc hắn làm một số việc mà một tòa nhà không nên làm, tỉ như giống những hung thủ kia tìm kiếm niềm vui, rình mò mỗi một người sống đến gần.
Bao nhiêu đau khổ Cao Mệnh đều đã chịu đựng, hắn tự nhiên không bị những ý niệm này quấy nhiễu mặc cho phòng ốc trở nên cũ nát.
Mặt đất nứt ra, nóc nhà đổ sụp, cỏ dại mọc lên ở những nơi hẻo lánh, mạng nhện giăng kín xà nhà.
Năm tháng trôi qua, Cao Mệnh lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của thời gian một cách rõ ràng đến thế, từng phút từng giây thẩm thấu vào trong lão trạch, chậm rãi ăn mòn hết thảy của hắn.
Tư duy trở nên chậm chạp, ý thức bắt đầu mơ hồ, Cao Mệnh phảng phất như lão tăng nhập định, hóa thành một pho tượng Phật đá.
Không biết bao nhiêu năm trôi qua, cánh cửa rách nát của lão trạch lần nữa bị đẩy ra, một cánh tay tái nhợt cầm theo đèn lồng đỏ tiến vào bên trong.
Tro bụi tung bay, Cao Mệnh chậm rãi mở mắt.
Đại Hồng đèn lồng tỏa ra khuôn mặt một lão nhân, Cao Mệnh hoàn toàn không nhận ra đối phương, có thể người kia lại giống như rất quen thuộc nơi này.
Hắn dựa theo cảnh tượng trong trí nhớ, đem từng món cống phẩm bày ra trên bàn thờ, dựa vào vách tường dán đầy phù chú, bắt đầu kể chuyện xưa của mình.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn chăm chú vào vị trí của Cao Mệnh, từ lời nói của hắn, Cao Mệnh dần dần suy nghĩ ra, lão nhân kia chính là tiểu mập mạp năm xưa, người sống sót duy nhất trong vụ án diệt môn.
Dùng hết cả đời, tiểu mập mạp vẫn không thể báo thù thành công, tuổi tác của hắn đã cao, hướng Cao Mệnh khóc than vận mệnh bất công. Hắn đang hi vọng tất cả những gì gia gia kể đều là sự thật, hi vọng thế giới này thật sự có Quỷ Thần, dù là hiến dâng sinh mệnh, tiến hành huyết tế cũng muốn báo thù.
Dưới cái nhìn chăm chú của Cao Mệnh, lão nhân cầm đao cắt cổ tay, hai tay nhuốm máu, lẩm bẩm trong miệng những câu chú ngữ kỳ quái, như kẻ điên, điên cuồng xé toạc toàn bộ phù chú trên vách tường.
Kỳ thật những lá bùa kia đều chỉ là để an ủi tâm lý, Cao Mệnh rất rõ ràng, bởi vì hắn chưa từng cảm nhận được bất kỳ lực lượng gì trên lá bùa đó. Coi như lúc này lão nhân xé toạc hết bùa chú thì cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.
Hắn chỉ là một tòa lão trạch, không phải thần thánh gì cả, cái gọi là nhà có ma, quỷ dị, không may mắn đều là do người ta gán cho ý nghĩa của nó.
Tiểu mập mạp tựa hồ từ nhỏ đã nghe người nhà kể rất nhiều chuyện khủng bố, khi hắn cùng đường mạt lộ, thân thể cũng không chống đỡ nổi nữa, đã đặt niềm hi vọng báo thù cuối cùng ở nơi này. Nhưng kết quả lại làm cho hắn triệt để tuyệt vọng, thần tích không xuất hiện, ác quỷ trong nhà ma cũng không hề lộ diện.
Mất máu quá nhiều khiến hắn dường như đánh mất hoàn toàn dũng khí sống tiếp. Hắn sống đến nay vì báo thù, vẫn luôn muốn tự tay xử lý những kẻ thù kia, nếu như thật sự không làm được thì sẽ thả "ác thần" trong nhà ma ra!
Nhà có ma ác thần đối với tất cả mọi người mà nói đều là một tồn tại khủng khiếp, nhưng lại bị hắn xem như chỗ dựa cuối cùng.
"Tại sao? Tại sao bọn chúng làm ác, giết người mà không việc gì? Tại sao ta phải chịu đựng những chuyện này! Thần! Ta biết rõ ngươi ở đây! Ngươi có thể nghe được ta khẩn cầu không? Ta một nhà đời đời kiếp kiếp cung phụng ngươi, ngươi giúp ta, giúp ta một chút có được không!"
Chỉ khi thật sự hoàn toàn không còn hi vọng, người ta mới ký thác cho Thần Linh.
Rất nhiều khi kỳ thật không phải trên thế giới thực sự có thần, mà là có quá nhiều người hy vọng thần tồn tại.
Âm thanh tê tâm liệt phế của lão nhân truyền vào lòng Cao Mệnh, hắn phảng phất ở trên cao, cúi đầu nhìn xuống lão nhân hai tay nhuốm máu đang nằm sấp bên tường.
Chỗ lá bùa tàn phá kia giống như cả cuộc đời của lão nhân, không có một lá nào là hoàn chỉnh tốt đẹp.
Sinh cơ dần trôi qua, khi lão nhân chết bên cạnh bàn thờ, vô số suy nghĩ trong lòng Cao Mệnh không bị khống chế bắt đầu bộc phát, chấp niệm cuối cùng của lão nhân phảng phất như in dấu trong đầu hắn, không ngừng vang vọng.
Cao Mệnh rất rõ ràng bản thân không phải thần, những suy nghĩ hỗn loạn kia cũng biết mình không phải thần, nhưng hết thảy mọi thứ dường như đều đang phát triển theo một hướng nào đó.
Hắn dần dần không thể ngăn chặn những suy nghĩ kia, các loại ý nghĩ đáng sợ như rễ cỏ độc hung hăng cắm sâu vào lòng đất, vốn tòa lão trạch đã âm u lại càng trở nên xui xẻo. Cao Mệnh cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, hắn dường như đang bị một thứ gì đó thôn phệ.
Đem hết toàn lực phản kháng, bất quá, tại việc đối đãi thi thể lão nhân, Cao Mệnh ngược lại cùng những suy nghĩ không thuộc về mình đạt thành nhất trí.
Không quấy nhiễu cùng chiếm cứ, để thi thể lão nhân lá rụng về cội, hư thối trong trạch viện. Trên người nó mọc ra bồ công anh và hoa, có lẽ đây là khoảnh khắc tươi đẹp nhất khi về già của nó.
Từ nhỏ coi mình là nơi ký thác, lão nhân rời khỏi nhân gian, Cao Mệnh vốn cho rằng mình sẽ bị lãng quên, chậm rãi tiêu tan, vượt qua cơn ác mộng này, nhưng trên thực tế đây mới chỉ là bắt đầu của tất cả. Cái chết của lão nhân phảng phất như mồi lửa đốt lên những suy nghĩ tà ác khủng bố. Lời kêu gọi cuối cùng của lão nhân như một bàn tay luồn sâu vào trong đầm, không ngừng quấy động, không ai biết rõ cuối cùng nó sẽ kéo lên quái vật gì!
Thời gian như tuyết rơi, như sợi bông, khi Cao Mệnh dốc toàn lực chống lại những suy nghĩ kia, bắt đầu có nhiều người sinh ra hiếu kỳ đối với trạch viện.
Bọn hắn không biết từ đâu nghe được những gì, tòa nhà ma này tựa hồ có thể nguyền rủa kẻ thù, tước đoạt tuổi thọ, quấy nhiễu tương lai.
Lời đồn nổi lên bốn phía, những kẻ bị ép đến đường cùng dần xem nơi này là hi vọng. Bọn hắn chủ động tiến vào trạch viện "ăn thịt người", lấy chính mình làm mồi nhử, muốn hủy diệt càng nhiều tương lai.
Ý chí của Cao Mệnh trong quá trình đối kháng dần bị áp chế, bởi vì những người tới nơi này đều mang theo hy vọng vô cùng mãnh liệt, bọn hắn tình nguyện "Thần" thật sự tồn tại, cho dù đó là một hung thần làm biết bao nhiêu điều ác.
Càng ngày càng có nhiều người tin tưởng, những suy nghĩ kia tạo thành ảnh hưởng càng lúc càng lớn, bắt đầu thực sự có kẻ thù tử vong một cách ly kỳ, lời nguyền ứng nghiệm dẫn đến trạch viện có thêm nhiều tín đồ và hương hỏa.
Mang theo những mục đích khác nhau, những người tới nơi này, lão trạch cũ nát được sửa chữa lại, một pho tượng thần kỳ quái đứng ở trên bàn thờ. Những người tin tưởng hung thần thật sự tồn tại cùng nhau tới, bọn hắn cam nguyện bị những suy nghĩ đáng sợ kia bám vào, trở thành những ngón tay của thần vươn ra nhân gian.
Cao Mệnh bị đông đảo suy nghĩ đè ép đến mức không thở nổi, hắn không muốn dung hợp với những suy nghĩ kia, nhưng hắn lại không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn pho tượng thần trên bàn thờ mỉm cười với mình.
Khuôn mặt mơ hồ trên pho tượng thần dần trở nên rõ ràng, ngũ quan dung mạo đơn giản chính là một Cao Mệnh khác. Khi pho tượng hoàn toàn thành hình, Cao Mệnh có lẽ sẽ thật sự không thể xoay chuyển.
"Không thể di động, không thể điều khiển, ta chỉ là một tòa nhà, vậy phải làm sao để phá hủy nó?"
Cảm nhận được những suy nghĩ ẩn chứa ý nghĩ kinh khủng, muốn phá vỡ cục diện này, Cao Mệnh chỉ có thể dung hợp với chúng, ăn hết một mặt tà ác bẩn thỉu nhất của Vị Lai Thần, để mình cũng có thể điều khiển tín đồ, nhưng nếu hắn làm như vậy, trên một phương diện nào đó hắn chính là Vị Lai Thần đã tạo thành tất cả.
"Có thể ta dường như không có lựa chọn khác, Vị Lai Thần chính là muốn truyền đạt cho ta thông tin này sao?"
Ý chí bắt đầu nuốt chửng những suy nghĩ tà ác, Cao Mệnh đang chủ động bị ô nhiễm, đồng thời cũng thu được quyền điều khiển và ảnh hưởng đối với bộ phận tín đồ.
Đây là một trận quyết đấu hết sức đặc thù, bọn hắn cần thông qua những phương thức khác nhau để thực hiện những nguyện vọng khác biệt của tín đồ, dùng cái này để tranh đoạt tín ngưỡng, cuối cùng người còn lại chính là Vị Lai Thần chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận