Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 116: Đặc thù làm việc

"Cái điều kiện thông quan thứ hai hẳn là chỉ là trò đùa quái đản của đám học sinh thôi, cái trường học này đầy rẫy những kẻ điên."
Vương Kiệt ngồi cạnh Cao Mệnh nói:
"Chắc ngươi không thật sự nghĩ là giết một trăm người sống là có thể thông quan đấy chứ?"
"Có lẽ đó là điều kiện để quỷ tốt nghiệp."
Cao Mệnh tựa lưng vào ghế:
"Ta với Đỗ Bạch cùng lên một tiết học, chỉ cần tuân thủ kỷ luật lớp học thì sẽ không bị giết. Quỷ muốn hại người dường như chỉ có thể lợi dụng quy tắc, không thể dùng bạo lực."
"Vậy chúng ta có thể dùng bạo lực với quỷ không?"
Ánh mắt Vương Kiệt lóe lên tia âm tàn.
"Chắc là có thể."
Cao Mệnh mở nhóm trò chuyện trên điện thoại:
"Một thằng mặc đồ bệnh nhân giết một thằng khác mặc đồ bệnh nhân trong trường, bất kể thế nào thì giết chóc được cho phép."
"Hai người bị điên à? Nếu có thể dễ dàng giết chết quỷ thì còn gọi là quỷ à?"
Đỗ Bạch không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của Cao Mệnh và Vương Kiệt, hắn cảm thấy khí tức của hai người này có gì đó khác với người bình thường.
"Ta chỉ hỏi vu vơ thôi."
Vương Kiệt cười trừ:
"Giết người thì không thực tế, kiếm học phần tốt nghiệp chắc cũng không dễ, tự mình lên giảng bài cho một học phần, các ngươi có tự tin sống sót qua một Bách Đường khóa không?"
"Chắc là vẫn còn cách khác để thoát khỏi trường này."
Cao Mệnh nhìn vân gỗ trên bàn, hắn chưa từng chết ở Học viện tư thục Hãn Đức nên không có ký ức liên quan:
"Tốt nghiệp chưa chắc đã rời đi được, đôi khi còn sống khổ sở hơn chết."
Đối với Cao Mệnh, bị giết cùng lắm thì trở lại đường hầm, nhưng nếu mất tự do, bị vĩnh viễn giam cầm trong trường thì nguy to.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ muốn chết cũng không xong.
Các bạn học đang trao đổi thông tin, bàn cách trốn thoát. Tiền Tuấn Nhiên, Viên Huy và Lưu Y muốn tập hợp lực lượng của toàn bộ sinh viên, lấy phòng ngủ làm đơn vị hành động.
"Vương Kiệt, Cao Mệnh, hai người ở phòng 1314 phụ trách lầu dạy học. Chờ trời tối, chúng ta sẽ trở lại phòng ngủ..."
Tiền Tuấn Nhiên chưa dứt lời, Vương Kiệt đã vội xua tay:
"Lầu dạy học nguy hiểm nhất, muốn đi thì tự đi, đừng lôi kéo bọn ta."
"Tôi có thể đi cùng các cậu, có những việc cần phải có người làm chứ?"
Tiền Tuấn Nhiên ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt:
"Đây là vì mọi người."
"Và đạo đức bắt cóc chúng ta."
Vương Kiệt đứng phắt dậy:
"Chẳng phải cậu thích Lưu Y, nhưng hình như cô ấy có vẻ để ý Cao Mệnh hơn, nên cậu mới muốn nhằm vào phòng ngủ của chúng ta?"
"Đừng có nói linh tinh."
Mặt Tiền Tuấn Nhiên lạnh hẳn, hắn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cậu biết tại sao Lưu Y lại quan tâm Cao Mệnh hơn không? Vì anh ta là một bác sĩ tâm lý, hiểu tâm lý khai thông, mà quỷ lại chui ra từ những người có tâm lý vặn vẹo."
Vương Kiệt không hề khách khí:
"Đừng bày trò vặt, nếu chúng ta muốn giết cậu thì cậu sống không quá ba ngày đâu."
Tiền Tuấn Nhiên bị khí thế của Vương Kiệt áp đảo. Gã công tử bột này biết quá nhiều thứ. Liên tưởng đến những lời Viên Huy nói lúc nãy và những thông tin lượm lặt được trong nhóm nhỏ, hắn nghi ngờ Vương Kiệt chính là tên bến thái giết người hàng loạt kia.
"Đùa thôi, chỉ là đùa thôi mà."
Tịch Sơn đứng giữa hai người hòa giải:
"Lầu dạy học quá nguy hiểm, tôi đề nghị các phòng ngủ thay phiên nhau đi."
"Tiền Tuấn Nhiên, tiền bạc và quyền lực của cậu ở đây chẳng đáng một xu."
Vương Kiệt hoàn toàn không nể mặt Tịch Sơn và Tiền Tuấn Nhiên:
"Giờ này trong lễ đường, không chừng đã có quỷ trà trộn vào rồi. Cậu tưởng ai ngồi đây cũng là người sống chắc?"
"Vương Kiệt, cậu đang nói nhăng gì đấy!"
"Còn chưa bắt đầu mà đã muốn nội chiến rồi à? Cậu có ý đồ gì?"
Các bạn học không ưa Vương Kiệt, còn Vương Kiệt cũng không tin tưởng ai ngoài những người trong phòng ngủ của mình:
"Chúng ta đi thôi, để bọn họ tự chơi đi."
Vẫy Tịch Sơn, Vương Kiệt dẫn người của phòng 1314 đi về phía lối ra. Cao Mệnh lấy điện thoại nhắn tin cho Lưu Y bằng ám hiệu chỉ hai người biết.
Lưu Y sẽ hoạt động cùng tập thể, trong lớp học chắc chắn có người bị thay thế, cô sẽ thu thập thông tin từ người và quỷ, tiện thể quan sát cậu nam sinh băng bó kín mặt kia.
Đối phương không có tên tuổi, không nhìn thấy mặt, lại biết rõ mọi chuyện của các bạn học, vô cùng đáng ngờ.
Cao Mệnh phụ trách điều tra từ góc độ của mình. Đến lúc đó có thể so sánh manh mối của mình và của Lưu Y, để đảm bảo không bị quỷ lừa.
"Thật lãng phí thời gian."
Vương Kiệt rút điếu thuốc từ trong túi ra. Vì trời mưa nên thuốc bị ẩm, hắn châm mãi không cháy, bực mình bóp nát điếu thuốc.
"Đừng chấp nhặt với hắn."
Tịch Sơn dường như muốn xoa dịu bầu không khí ngại ngùng, nói với Cao Mệnh và Đỗ Bạch:
"Tôi và Vương Kiệt vừa đi quanh trường một vòng, nơi này rất lớn, có sân vận động, khu hoạt động và lầu thí nghiệm riêng. Thời gian mở cửa của mỗi dãy nhà cũng khác nhau. Trong trường dường như sẽ tổ chức các hoạt động định kỳ, người thắng có thể nhận được nhiều học phần."
"Quỷ cũng sẽ tham gia vào các hoạt động đó. Có lẽ bản thân hoạt động chính là dành cho quỷ."
Vương Kiệt hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Cao Mệnh, tiếp theo cậu định làm gì? Muốn tích lũy học phần à?"
"Mấy người nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi."
Cao Mệnh đã trải qua nhiều sự kiện dị thường nên hiểu rõ hơn ai hết:
"Hiện tại là chúng ta đang bước vào trường học của quỷ, đừng nghĩ đến việc trốn thoát trước, cố gắng sống đến ngày mai rồi tính tiếp. Ba người cứ hành động cùng nhau, tôi đi cảm nhận bầu không khí khác lạ của lớp học, tối gặp lại ở phòng ngủ."
Không có Đỗ Bạch vướng bận, Cao Mệnh bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Quy tắc khủng bố trong trường do quỷ đặt ra, làm theo quy tắc mãi thì chỉ có thể sống tạm dưới bóng ma của quỷ. Muốn thay đổi cục diện này thì phải tìm cách trở thành người đặt ra quy tắc.
"Trường học này giống như một sân chơi game kinh dị cực lớn. So với khu nhà trọ Tứ Thủy của Huyết Nhục Tiên còn phức tạp hơn nhiều. Không biết Tư Đồ An sẽ đóng vai gì ở đây?"
Ngồi đợi bên ngoài lầu dạy học khoảng một tiếng, một học sinh vi phạm kỷ luật lớp học bị lôi ra khỏi phòng.
Cậu ta trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, khuôn mặt non nớt đẫm nước mắt. Cậu không ngừng cầu xin tha thứ và khóc lóc với những học sinh xung quanh.
Cao Mệnh lặng lẽ đi theo sau bọn họ, cậu học sinh vi phạm kỷ luật được đưa đến ký túc xá.
So với lầu dạy học, ký túc xá còn âm u hơn. Hành lang sâu thẳm như không thấy điểm cuối, từ các phòng hai bên thỉnh thoảng vọng ra những âm thanh kỳ quái, như tiếng xì xào bàn tán, lại như có người đang khóc.
Sau khi được đưa vào ký túc xá, cậu học sinh biến mất. Cao Mệnh không biết cậu ta bị giam vào phòng nào.
"Bạn học..."
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng Cao Mệnh. Hắn chậm rãi quay đầu, tay thò vào túi, mò lấy di ảnh.
"Cậu cũng đến giao bài tập sao?"
Người xuất hiện lặng lẽ sau lưng Cao Mệnh là một nữ sinh. Mắt cô ta bị khâu lại, tóc bị cạo nham nhở, trên mặt còn bị ai đó vẽ bậy lung tung.
Nữ sinh rất thấp bé, ôm một chồng sách bài tập dày cộp.
"Tôi vừa giao xong bài, giờ chuẩn bị đi."
Cao Mệnh không phân biệt được đối phương là người hay quỷ.
"Vậy cậu có thể giúp tôi một việc không?"
Nữ sinh tiến thêm một bước, gần như chạm vào Cao Mệnh. Cô ta ngước đôi mắt bị khâu lại:
"Tôi có một bài tập đặc thù không biết làm sao đưa cho lão sư. Cậu có thể cùng tôi đi không?"
Nắm chặt tấm di ảnh đen trắng, Cao Mệnh không hề lùi bước, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh khủng của nữ sinh:
"Cái bài tập đặc thù mà cô nói, không phải là tôi đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận