Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 237: Người mất ngủ

Người mất ngủ không còn ầm ĩ, hắn nắm chặt ngón tay dính đầy dịch máu tươi của mình, đi đường cũng không dám dùng quá nhiều sức.
Lầu bốn vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn tĩnh mịch, không nhìn thấy một ai, Tuyên Văn và Túc Mặc cũng không biết người mất ngủ đang sợ hãi điều gì.
Lặng lẽ đi xa mười mấy mét, bọn hắn đứng tại phòng bệnh thường ngày của bệnh nhân chuyển từ nặng sang nhẹ, bên cạnh phòng hộ lý, người mất ngủ lấy ra một chùm chìa khóa lớn, thử rất lâu mới mở được cửa.
Bệnh viện được trang trí theo phong cách sáng màu, cho người ta cảm giác tịnh minh sáng sủa, nhưng căn phòng bệnh này lại vô cùng âm u, vách tường, mặt đất cùng chăn nệm toàn bộ bị người ta dùng bút vẽ lên những đường cong bất quy tắc, từng đường hắc tuyến kia tổ hợp lại với nhau, giống như vòng xoáy, nhìn chăm chú lâu, dường như linh hồn sẽ bị hút vào trong đó.
"Khi ta không ngủ được, ta sẽ cầm bút ghi chép lại những âm thanh trong đầu này."
Người mất ngủ nâng chăn trên giường lên, chăn mền vốn dĩ phải là màu trắng, bây giờ bị hắn vẽ thành màu đen.
"Ngươi nói những đường cong này là thanh âm?"
Tuyên Văn cảm thấy rất hứng thú, nàng không để ý tới sự nhắc nhở của Túc Mặc, cũng tiến vào bên trong phòng bệnh hộ lý.
Túc Mặc ở bên ngoài lo lắng suông, hắn vốn định chờ người mất ngủ đi vào phòng, lập tức đóng cửa lại rồi chạy trốn, ai ngờ Tuyên Văn lại thật sự muốn giúp đối phương chữa bệnh.
"Các ngươi cẩn thận lắng nghe."
Người mất ngủ đặt chăn lên bên tai, tròng mắt của hắn lập tức bắt đầu lật qua lật lại, phảng phất có vô số thanh âm giống như sợi tơ chui vào lỗ tai hắn.
Tuyên Văn cũng làm theo, những đường cong tận cùng của chăn mền bắt đầu uốn lượn, ban đầu giống như sóng nước, sau đó lại như cá bơi ẩn dưới mặt nước, các loại nói mê vang lên, tất cả đều là di ngôn trước khi chết.
Có người muốn nhìn con gái một lần, có người cảm thấy con cái cố ý không cho mình trị liệu, có người nguyện ý hiến toàn bộ di thể, có người không ngừng khóc lóc và hối hận.
Thanh âm càng lúc càng lớn, những đường cong cũng từ cá ẩn dưới nước, biến thành những con rắn thô to và bóng ma liên miên.
"Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"
Tất cả thanh âm cuối cùng đều hội tụ thành một suy nghĩ chung, vô số đường cong hướng về một phương hướng nào đó dũng mãnh lao tới, người mất ngủ thống khổ gầm rú, hắn giống như một con rối bị vô số rễ dây nhỏ điều khiển, đừng nói là ngủ, chỉ cần vừa nhắm mắt, đầu óc liền bị các loại thanh âm chi phối.
"Đường cong cuối cùng là gáy của người bệnh, đầu nguồn là ở..."
Ngón tay tinh tế mỹ lệ như vuốt ve dây đàn, Tuyên Văn di chuyển trên những hắc tuyến, đi về phía giường bệnh duy nhất trong phòng bệnh gần cửa ra vào:
"Đông đảo người chết đều đã dùng qua gối đầu."
Vỏ gối sẽ được thay liên tục, nhưng ruột gối lại cất giấu ký ức cuối cùng của người đã mất.
Không để ý đến người mất ngủ đang phát điên, Tuyên Văn như giẫm lên những nốt nhạc vũ đạo đặc thù, trong màu sắc tối tăm và từng tiếng nói mê, đi đến bên giường.
Túc Mặc ở cửa ra vào không dám đi qua, hắn cho rằng Tuyên Văn bị mất phương hướng tâm trí, lớn tiếng la lên cầu cứu.
Tuyên Văn không quan tâm, ngồi xuống giường bệnh kia, ánh sáng cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống chiếu rọi trên người nàng, đôi tay kia dịu dàng cầm lấy gối đầu.
Bỏ đi vỏ gối, ruột gối vẽ đầy mặt người, từng khuôn mặt khác biệt chồng chất lên nhau, bọn họ khi còn sống làm những công việc khác nhau, trải qua những cuộc đời khác nhau, nhưng cái chết lại công bằng như nhau.
Giống như "công chúa" trong những câu chuyện linh dị, Tuyên Văn nhấc chân nằm xuống giường bệnh.
Gáy gối lên chiếc gối đầu đầy mặt người, Tuyên Văn mỉm cười nhắm mắt lại, nàng dường như mơ thấy những chuyện rất vui, biểu lộ trên mặt rất thư thái.
Nàng dù sao không phải là bác sĩ tâm lý chân chính, nàng là một sát nhân quỷ quyệt phạm tội tâm lý!
Chữa bệnh cứu người chỉ là việc thuận tay mà làm, nàng càng khao khát trải nghiệm cái chết cuối cùng của người bệnh, khoảng thời gian bình thản mang theo hạnh phúc ấm áp, giống như bưng một chén trà nóng trong mùa đông, mà khoảng thời gian lâm chung kia lại lắng đọng ký ức cả đời, tựa như một chén rượu dư vị vô tận, càng nhấm nháp lại càng cảm thấy chưa đủ.
Âm thanh trong phòng trở nên yếu đi một chút, người mất ngủ cũng dần dần tỉnh táo, nụ cười trên mặt Tuyên Văn lại ngày càng đậm, nàng nghe được di ngôn của tất cả mọi người, mỗi một linh hồn đều đang kể câu chuyện của mình.
"Tới đi, trở về đi, giống như ta! Một lần nữa trở lại hiện thực, ôm lấy tất cả nơi này!"
Tám vết thương dữ tợn xuất hiện ở khắp nơi trên cơ thể nàng, tám vết thương không cách nào khép lại này tựa hồ đại diện cho số mệnh.
Những đường cong quỷ dị kia thuận theo vết thương chui vào thân thể Tuyên Văn, dưới sự điều khiển mạnh mẽ của nàng, như chỉ phẫu thuật chậm rãi khâu lại vết thương.
"Linh hồn bị thương, còn cần linh hồn đi trị liệu..."
Ngữ khí trong gối đầu thay đổi, những khuôn mặt kia phát hiện bên ngoài thế giới xuất hiện những thứ khủng bố hơn, giọng nói của chúng bắt đầu yếu đi.
Những linh hồn người mất còn lưu lại trong gối đầu chỉ là những lưu niệm với thế gian, muốn hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành của mình, bọn chúng không muốn vô duyên vô cớ bị Tuyên Văn tiêu hao hết.
Thấy gối đầu dần dần khôi phục bình thường, Tuyên Văn mở mắt ra lần nữa:
"Bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, đây có lẽ là nguyên nhân trong các ngươi không có đại quỷ nào được sinh ra."
Vật nguyền rủa chỉ có thể bị sử dụng, đại quỷ mới có thể đi tìm về những thứ mình muốn.
Đem ruột gối đầy mặt người nhét trở lại vào trong vỏ gối vẽ đầy hắc tuyến, Tuyên Văn một tay cầm lấy nó:
"Dựa theo tiêu chuẩn do Cao Mệnh chế định, cái gối đầu này tương đương với một nửa đại quỷ, cất giấu rất nhiều linh hồn, miễn cưỡng có thể xem là vật nguyền rủa cao cấp."
Sau khi Tuyên Văn thu được gối đầu, âm thanh trong đầu người mất ngủ chậm rãi biến mất.
Cơn buồn ngủ ập tới, người mất ngủ bắt đầu buồn ngủ, Tuyên Văn vẫn đứng trước mặt hắn:
"Ta giúp ngươi chữa khỏi bệnh, bây giờ đến lượt ngươi trả thù lao, phí khám bệnh của ta không tiện nghi đâu."
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
Giọng nói của người mất ngủ không có gì khác biệt so với người bình thường, chỉ là thân thể dị hóa không cách nào khôi phục lại.
"Thứ nhất, ngươi cần giới thiệu cho ta một người bệnh có bệnh tình nghiêm trọng giống như ngươi, để ta chữa trị."
Tuyên Văn giơ một ngón tay lên.
"Yêu cầu gì kỳ quái vậy?"
Người mất ngủ gãi gãi cái đầu rất "dài" của mình:
"Không thành vấn đề, trong bệnh viện còn có rất nhiều người bệnh có bệnh tình nghiêm trọng hơn ta."
"Thứ hai, bệnh tình của ngươi rất dễ tái phát, trước khi hoàn toàn khôi phục, ngươi hãy đi theo ta trước, để ta điều dưỡng cho ngươi."
Yêu cầu của Tuyên Văn khiến người ta không cách nào cự tuyệt, người mất ngủ rất thẳng thắn gật đầu đồng ý.
Để tỏ lòng cảm tạ, hắn còn lấy ra hai bình thuốc từ trong túi áo của hộ công đưa cho Tuyên Văn:
"Đây là Di Hồn dược ta lấy được từ chỗ bác sĩ khác, viên thuốc tương đương với tiền tệ trong bệnh viện, có thể trao đổi đồ vật với những người bệnh."
Thái độ của người mất ngủ rất tốt, Túc Mặc trốn ở cửa ra vào bĩu môi, đối phương hoàn toàn khác so với lúc nãy, Tuyên Văn này rốt cuộc là am hiểu điều dưỡng? Hay là am hiểu điều giáo?
Vụng trộm nhìn thoáng qua Tuyên Văn đang mặc áo khoác trắng, Túc Mặc thậm chí còn có chút muốn để đối phương xem cho mình.
Phát hiện Túc Mặc không đi cùng, lão Tao tự trách tát mình một cái:
"Ta nên sớm phát hiện! Lúc trái tim cảnh báo, thứ kia đã đến rồi!"
Tình huống lúc đó quá hỗn loạn, lão Tao, Lý Đinh và những người khác lẫn trong đám người bệnh đang chạy trốn, sau khi bọn họ chạy xa mới phát hiện Túc Mặc không có ở đó.
Ba người cẩn thận quay trở lại phòng bệnh xem xét, trong phòng chỉ còn lại một vũng máu lớn, Tuyên Văn và Túc Mặc đều không thấy bóng dáng.
"Ta thật không dám tưởng tượng bọn họ sẽ gặp phải chuyện kinh khủng, thống khổ đến mức nào."
Lão Tao nắm chặt nắm đấm, trong mắt mang theo áy náy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận