Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 509: Quái vật phía sau cửa

"Đừng nhìn nữa, căn bản không mở ra được, bọn ta đã thử qua đủ loại biện pháp rồi."
Tiền Tiến gắng sức đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp Cao mệnh:
"Các ngươi cũng đừng có ban ngày làm ầm ĩ lên, nhỡ đâu bị chủ nhân của căn phòng này phát hiện ra vấn đề gì, coi chừng hắn xử đẹp các ngươi hết."
"Ta hoài nghi ba người các ngươi, đám lão làng các ngươi cộng lại cũng không góp nổi nửa lá gan."
Từ Đức Nhất bĩu môi:
"Tối qua các ngươi đã trốn trong phòng rồi, cái này không dám, cái kia cũng không dám, bộ các ngươi định cả đời ở lỳ chỗ này luôn à?"
"Không rảnh đôi co với ngươi."
Tiền Tiến khoác tay lên vai Cao mệnh:
"Huynh đệ, ta và Chỉ Qua có một kế hoạch, hi vọng ngươi tham gia vào, nếu như lần này chúng ta hợp tác không có vấn đề gì, về sau chúng ta có thể bốn người cùng nhau tổ đội."
Tiền Tiến nhìn ra tiềm lực của Cao mệnh, ném ra cành ô liu.
"Kế hoạch gì?"
"Cũng không phải chuyện gì quá khó khăn."
Tiền Tiến hạ giọng rất thấp:
"Cánh cửa sắt này không có cách nào phá được, nhưng mà phòng 3009 và hầm chứa đồ đều là cửa gỗ, ta định đợi đêm xuống, nhờ các ngươi đi thu hút sự chú ý của chủ căn phòng, để bọn ta tranh thủ thời gian phá hai cánh cửa kia."
"Đại khái cần bao lâu?"
Cao mệnh nhíu mày lại.
Tiền Tiến nhìn về phía gã đần có sức lực hơn người bình thường, cứ như đang nhìn một "bảo bối", bất quá hắn biết rõ gã đần hình như chỉ nghe lời Cao mệnh:
"Chỉ Qua và gã đần phối hợp, trong vòng một phút chắc chắn có thể dùng rìu bổ nát cửa gỗ."
"Bọn ta lấy mạng đi kéo một phút à?"
Từ Đức Nhất liếc mắt.
"Tiểu lưu manh, ngươi không nói thì không ai bảo ngươi câm đâu, nằm sấp thì cứ nằm sấp cho xong đi."
Tiền Tiến cười liếc qua Từ Đức Nhất, căn bản không thèm để hắn vào mắt.
"Người tuyết còn chưa tìm được, đêm nay nó nhất định sẽ hành động, có lẽ có thể mượn nó và đám người leo núi để trì hoãn thời gian."
Cao mệnh đưa ra một đề nghị cực kỳ nguy hiểm.
"Liều vậy sao?"
Tiền Tiến có chút do dự:
"Ngươi không sợ mất mạng à? Cùng lúc bị chủ phòng và quỷ truy sát?"
"Đằng nào cũng chết, chi bằng chết oanh oanh liệt liệt một chút."
Cao mệnh hơi nghiêng người về phía trước, ngũ giác của hắn ở trong ác mộng đã được nâng cao, cách cửa sắt, loáng thoáng nghe được tiếng hít thở trầm thấp:
"Bạch Hoàng nói tối qua nàng ta ngủ lại ở nhà kho, sau đó lại đi Đông Hồ, ta hoài nghi nàng ta có thể đã từng giao lưu với thứ gì đó kỳ quái bên trong căn phòng này, có lẽ nàng biết chút gì đó."
"Nàng ta rất coi trọng ngươi, có thể ngươi thử thuyết phục nàng ta gia nhập với bọn ta xem sao."
Tiền Tiến nhìn bông tuyết tan ra trong lòng bàn tay mình:
"Ban đêm sau khi ăn cơm xong về phòng, gõ cửa ba lần làm ám hiệu gặp mặt."
"Được."
Sau khi Tiền Tiến rời đi, Cao mệnh để gã đần mang theo Từ Đức Nhất sắp đông cứng về trang viên, còn hắn một mình đi về phía Đông Hồ.
Ngoài trang viên, vùng núi hoang bao quanh trồng đầy cây thông, phía dưới lớp tuyết dày là lá thông, căn bản không nhìn thấy đường.
"Biển báo giao thông chỉ phía bên này."
Cành cây bị tuyết ép cong xuống sát đỉnh đầu, sau khi tiến vào rừng rậm, ánh sáng trở nên mờ ảo và hỗn tạp, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
"Đó là cái gì?"
Đi được mười mấy mét, Cao mệnh nhìn thấy trên một cây thông có quần áo trẻ con bị xé nát, cách đó mấy mét lại phát hiện sợi bông mốc meo và khuôn mặt khô quắt của búp bê vải.
"Trời lạnh cóng thế này, đồ vật phơi ở ngoài chắc không bị mốc chứ nhỉ, con búp bê này là được mang ra từ trang viên ư?"
Cao mệnh nâng mặt con búp bê lên, nhíu mày, nó thật sự là quá xấu.
"Ai đã tách rời nó ra, rồi treo ở chỗ này?"
Nhìn về phía những cây thông khác, Cao mệnh phát hiện cách đó không xa, trên một nhánh cây khác cột cánh tay trái bị xé toạc của búp bê vải, xa hơn nữa là cánh tay phải của búp bê vải đung đưa theo gió.
Từng bước di chuyển, Cao mệnh gỡ xuống từng bộ phận cơ thể của con búp bê, khuôn mặt, tứ chi, vật nhồi mốc meo, hắn đi chệch khỏi đường mòn, đi ra gần trăm mét, cuối cùng nhặt được một bộ tóc giả màu đen trong một hốc cây.
Lúc hắn đội bộ tóc giả lên đầu con búp bê, bỗng nhiên cảm thấy góc áo bị khẽ động, quay đầu lại nhìn, một bé gái nhỏ nhắn hệt như búp bê không biết đã xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào.
Cô bé mặc áo bông dày cộm, bọc kín mít, trông vô cùng đáng yêu, có điều khuôn mặt và tay trắng bệch đến dọa người.
"Em gái nhỏ, con búp bê này là... của em sao?"
Cao mệnh đưa con búp bê đã được ghép lại cho cô bé, hai tay cô bé ôm lấy nó, ngơ ngác nhìn khuôn mặt con búp bê, cứ như đang tiếp nhận lại linh hồn của mình.
Làn da trắng bệch dần dần ửng hồng, đôi mắt trống rỗng của cô bé đã có tiêu cự, cô bé nhìn về phía Cao mệnh, ánh mắt ban đầu là đề phòng, sau đó mới chậm rãi thả lỏng.
"Cảm ơn, nhưng mà em không thể xuất hiện ban ngày được, sẽ mang phiền phức đến cho ca ca mất."
Giọng cô bé rất khẽ, thoạt nhìn có vẻ hướng nội, nhút nhát.
"Ca ca?"
Cao mệnh ngồi xổm xuống, hắn đã từng nghe qua câu chuyện của chủ phòng, bất giác hỏi:
"Ca ca của em ở trong tòa trang viên bên cạnh kia sao?"
Cô bé khẽ gật đầu.
"Có phải hắn thích mặc áo choàng, thích chơi violon, thường xuyên đeo một khẩu súng săn..."
"Không phải hắn!"
Cao mệnh còn chưa miêu tả xong, cô bé đã sợ hãi thét lên, cắt ngang lời Cao mệnh.
Hai tay ôm chặt con búp bê, cô bé cúi đầu, chỗ tay và bụng dưới của cô bé ẩn hiện có máu chảy ra, vị trí vết thương trùng khớp với những chỗ con búp bê bị xé rách.
"Trong trang viên không phải là ca ca, là người xấu, nó đột nhiên xuất hiện, hủy hoại hết thảy."
Cô bé dường như không chịu nổi cơn đau, ngồi xổm xuống, kể cho Cao mệnh nghe một câu chuyện hoàn toàn khác.
"Em và người nhà vốn dĩ sống trong căn phòng lớn kia, ba ba dịu dàng, chu đáo, mẹ rất xinh đẹp, sức khỏe mẹ không được tốt lắm, nhưng vẫn từng li từng tí chăm sóc em và ca ca, gia đình chúng em là hạnh phúc nhất."
Giọng cô bé lộ ra vẻ ước ao, có những ký ức dường như chỉ cần nhắc đến thôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc:
"Con búp bê này là mẹ tự tay may, tặng cho em."
"Vậy ai đã nhẫn tâm xé nát nó?"
Cao mệnh có chút hiếu kỳ.
"Ngôi nhà ở trang viên của gia đình em là do ông ngoại để lại, được ba ba và mẹ cải tạo thành làng du lịch, hai tầng dưới cho khách du lịch ở, tầng ba là nhà em ở."
Cô bé không trả lời câu hỏi của Cao mệnh, trong giọng nói của cô bé không chứa đựng nhiều tình cảm:
"Còn tầng thứ tư, lúc ông ngoại còn sống căn bản không cho bọn em lên đó, có lần ca ca mang em vào đó chơi, ông ngoại biết được đã đánh anh ấy một trận."
"Khoảng mùa đông năm ngoái, ông ngoại đã qua đời, ca ca vì muốn dọn dẹp di vật của ông ngoại, cùng ba ba đi lên lầu bốn."
Đáy mắt cô bé có một tia sợ hãi:
"Sau đó ba ba ôm ca ca đi ra, ông ấy nói ca ca hình như đã mở một cánh cửa ở lầu bốn, mặc dù ông ấy kịp thời phát hiện và đóng nó lại, nhưng mà vẫn có thứ gì đó đã chạy thoát ra ngoài."
"Chẳng lẽ chủ phòng hiện tại trong trang viên, chính là thứ dơ bẩn trước đây chạy ra từ trong cánh cửa đó sao?"
Ánh mắt kinh ngạc của Cao mệnh thoáng qua rồi biến mất, câu chuyện của cô bé và câu chuyện mà chủ phòng kể hoàn toàn khác biệt.
"Ừ! Tất cả những người chết đều có liên quan tới hắn!"
Vết máu trên người cô bé càng lúc càng nhiều, khuôn mặt đáng yêu của cô bé cũng ngày càng trở nên đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận